Tôi ôm chặt cậu bé trong lòng, khóe mắt đỏ hoe:
"Phải, mẹ khỏi bệnh rồi."
Giang Gia Dục thở phào, dụi mắt rồi rúc sâu hơn vào lòng tôi.
"Mẹ ơi, con hơi nhớ ba rồi."
"Mẹ... cũng có chút nhớ ba."
12
Hai tháng sau, tôi lại trở về không gian ban đầu.
Sáng hôm đó, khi tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm là tìm kiếm cậu bé bên cạnh mình.
Nhưng lần này, tôi không chạm vào thân hình mềm mại của cậu bé, mà lại đụng phải thứ gì đó cứng rắn.
Trong lúc mắt vẫn nhắm nghiền, tôi nắm lấy mấy lần, chợt nghe có người nói.
"Cứ tiếp tục mà sờ, thì phải tính phí đấy."
Tôi bật mắt mở ra, phát hiện mình đã nằm lại trên chiếc giường nhỏ trong căn hộ thuê.
Điều ngạc nhiên hơn nữa là tôi đang ôm chặt Giang Khâm Hòa.
Và tay tôi còn đặt ngay trên n.g.ự. c anh ấy.
Tôi tỉnh hẳn.
"Xin xin xin lỗi, tôi không cố ý!"
"Không cố ý mà cũng sờ chính xác thế này, nếu cố ý thì hôm nay chắc tôi mất trong sạch rồi."
Ồ, không đúng.
Giang Khâm Hòa như nhớ ra điều gì, cười nhạt:
"Sự trong sạch của tôi đã sớm bị cô lấy mất rồi."
Hình ảnh nhạy cảm từ hai tháng trước đột nhiên ùa về trong đầu tôi, khiến tôi muốn bốc hơi ngay tại chỗ vì xấu hổ muộn màng.
Tôi còn chưa kịp mở miệng, thì một giọng trẻ con từ dưới gầm giường vang lên.
"Mẹ ơi, sao Gia Dục lại nằm ngủ dưới đất vậy?"
Giọng cậu bé dần chuyển sang nghẹn ngào:
"Con đang ở đâu thế này, mẹ của con đâu rồi..."
Tôi vội vàng xuống giường, ôm Gia Dục vào lòng.
Bên tai là giọng điệu châm chọc của Giang Khâm Hòa:
"Bảo ai đó mua cái giường lớn hơn mà không chịu. Giờ thì hay rồi, để con trai mình ngủ dưới đất."
Tôi:...
13
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!