Trương Vũ Văn vẫn đang ngủ, đầu tiên anh mơ thấy mình giằng co với Hoắc Tư Thần, tiền rơi vãi khắp nền nhà; sau đó lại mơ thấy cô gái tên Giả Thời Vũ kia khóc lóc kể lể về gã Sở Khanh Hoắc Tư Thần… Tiếng khóc ám ảnh bên tai không dứt, Trương Vũ Văn liên tục nói đừng khóc nữa, nhưng cô ta vẫn không nghe, Hoắc Tư Thần thì đứng bên cạnh, lo lắng gọi anh Vũ Văn, Vũ Văn!. Trương Vũ Văn trong mơ cảm thấy khó chịu, quát lớn một tiếng rồi ngồi bật dậy.
Vũ Văn! Thường Cẩm Tinh mặc đồ ngủ, đã bước vào phòng ngủ của anh:
"Dậy đi! Tối qua cậu ngủ lúc mấy giờ vậy?"
Tiếng khóc vẫn còn, vang lên từ phòng khách, nhưng tiếng khóc ấy có chút già nua, lại còn khàn đặc nữa. Trương Vũ Văn bỗng giật mình, tức thì tỉnh ngủ.
Có chuyện gì vậy?
Trương Vũ Văn hỏi.
"Mẹ của Nghiêm Tuấn đến rồi!" Thường Cẩm Tinh nói:
"Tôi không biết bác ấy tìm đến đây bằng cách nào, còn có cả người khác nữa…"
Trương Vũ Văn biết ngay là chuyện lớn rồi, đây chính là điều mà Nghiêm Tuấn sợ nhất. Anh vội vàng mặc quần áo, nhảy xuống giường, chạy ra phòng khách. Trần Hoành, Trịnh Duy Trạch đều đã thức dậy, mọi người đang an ủi một bà lão tóc bạc phơ ở phòng khách.
Lúc này, mẹ Nghiêm Tuấn đang ngồi trên sofa, khóc lóc thảm thiết mà không quan tâm đến ai. Trịnh Duy Trạch bế Tiểu Kỳ đi đi lại lại để dỗ dành, nhưng cô bé vẫn khóc ngằn ngặt, chắc là bị dọa rồi.
Ngoài hai bà cháu ra, cháu trai của Nghiêm Tuấn, cậu học sinh tên Thẩm Ứng Kiệt kia cũng ở đó, bên cạnh còn có một người phụ nữ ngoài bốn mươi tuổi, nhìn khuôn mặt thì chắc là mẹ của Thẩm Ứng Kiệt, cũng đang khóc theo.
Nghiêm Tuấn đâu?
Nhìn thấy tình hình là hiểu ngay, Trương Vũ Văn không kịp an ủi mọi người, vội vàng đi tìm thuốc.
"Đã gọi cho anh ấy rồi." Thường Cẩm Tinh nói:
"Anh ấy nói năm phút nữa sẽ về."
Dì Tĩnh đâu?! Trương Vũ Văn hét lên:
"Thuốc trợ tim và viên ngậm điều trị tim mạch để ở đâu?"
Lưu Tĩnh Phương vội vàng từ trong bếp đi ra, kéo ngăn kéo cao nhất lấy thuốc giúp Trương Vũ Văn.
Trương Vũ Văn nhanh tay mở nắp lọ thuốc, đúng lúc này Nghiêm Tuấn vừa mở cửa bước vào. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nói không rằng, anh tiến lên tát Thẩm Ứng Kiệt một cái cháy má, lập tức khiến mọi người choáng váng.
Tình hình lại trở nên hỗn loạn.
Con ơi ——!! Mẹ Nghiêm Tuấn khóc ngất lên ngất xuống.
Không ổn rồi! Trần Hoành hét lên:
"Nhanh lên! Thuốc của Vũ Văn đâu?"
Trần Hoành từng tiếp xúc với không ít người già, nghe thấy mẹ Nghiêm Tuấn khóc đến nỗi suýt ngất thì biết ngay bà ấy bị đau tim, vội vàng xoa lưng cho bà.
Trương Vũ Văn ra hiệu cho Nghiêm Tuấn lại gần, Nghiêm Tuấn nhận lấy thuốc, Lưu Tĩnh Phương đi rót nước. Trương Vũ Văn nói:
"Cố gắng cho bác ấy uống thuốc trước đã."
Sau đó lại lấy thêm viên ngậm điều trị tim mạch.
Mẹ! Nghiêm Tuấn cũng khóc nức nở.
Trong chốc lát, bốn người trong phòng khách cùng khóc. Mẹ Nghiêm Tuấn nói:
"Anh con mất bao lâu rồi, sao con không nói gì với mẹ hết vậy! Trời ơi! Sao lại thế này! Con ơi! Con trai của mẹ ơi ——! Sao con lại bỏ mẹ mà đi như vậy! Con không có lòng dạ… Mẹ nuôi con khôn lớn…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!