Cậu ổn chứ? – Trần Hoành nhận ra mấy hôm nay Trương Vũ Văn có vẻ hơi bất ổn.
Hả? – Trương Vũ Văn bừng tỉnh. Từ sau hôm từ nhà xuất bản về, anh như người mất hồn, bắt đầu suy ngẫm về cuộc sống, về mục tiêu của bản thân, rốt cuộc anh muốn gì? Điều anh theo đuổi là công thành danh toại, lưu danh sử sách, hay là cuộc sống bình yên, suôn sẻ?
Liệu có sự khác biệt bản chất nào giữa hai điều này?
Không có gì. – Trương Vũ Văn đáp – Nào, thay đồ thôi.
Tối Rằm tháng Giêng, Trần Hoành tràn đầy phấn khích, chuẩn bị đi gặp bạn giường lâu năm – anh Đổng, để trả thù những lần bị dìm hàng trước kia, xả hết cơn bực bội dồn nén bấy lâu.
Nghiêm Tuấn nhắc nhở:
"Khi lái xe, nhớ để một tay lên vô lăng thôi, đừng có nhìn thẳng về phía trước, hai tay nắm chặt, trông giống tài xế lắm, cứng nhắc quá."
Biết rồi. – Trần Hoành đáp –
"Phải lái kiểu ung dung, thoải mái như Trương Vũ Văn ấy."
Đúng! – Mọi người gật gù tán thành.
"Phải toát lên phong thái kiểu"đâm vào cột điện cũng chả sao, vứt xe bên đường rồi mua cái mới là được. – Nghiêm Tuấn nói thêm.
"Chủ xe mua bảo hiểm rồi, cứ bình tĩnh mà lái." – Trương Vũ Văn cười – Tốt, rất ra dáng!.
Trần Hoành mặc bộ vest thoải mái của Hoắc Tư Thần, không ngờ lại rất vừa vặn, trông hắn lên đời hẳn. Quần thì mặc của Trương Vũ Văn, trông rất lịch sự, nhã nhặn. Trương Vũ Văn không ngờ tình yêu của họ lại được thể hiện trên người anh chàng huấn luyện viên thể hình này theo cách như vậy.
Trịnh Duy Trạch làm tóc, tỉa lông mày, trang điểm nhẹ nhàng cho Trần Hoành. Nhờ ma thuật trang điểm, Trần Hoành lột xác thành một công tử hào hoa, lịch lãm, phong độ ngời ngời.
Đẹp trai quá! – Trịnh Duy Trạch tấm tắc khen ngợi.
Đẹp trai! – Mọi người đều đồng thanh.
"Người vai rộng mặc gì cũng đẹp." – Trương Vũ Văn nhận xét –
"Đi đi, anh Đổng của cậu chắc chắn sẽ"chết mê chết mệtcho xem.
Trần Hoành cười hí hửng, cầm chìa khóa xe, vừa cúi xuống nhìn điện thoại vừa đi ra ngoài.
"Vậy lát nữa gặp ở nhà hàng trên cao nhé!" – Trần Hoành đeo tai nghe bluetooth vào. Nghiêm Tuấn cũng ra xe, tiện thể đi cùng Trần Hoành đến công ty, hôm nay anh có chút việc phải giải quyết.
Mọi người cùng nhau hôn gió tiễn Trần Hoành, sau đó ai về phòng nấy thay đồ.
"Nghe nói nhà hàng đó đắt lắm." – Trịnh Duy Trạch háo hức.
Ừ. – Trương Vũ Văn cười –
"Nhưng mà Tư Thần đã nói là sẽ mời mọi người."
Thường Cẩm Tinh vừa huýt sáo vừa đi thay đồ. Hôm nay Hoắc Tư Thần đã nói rõ là muốn mời tất cả bạn cùng nhà của Trương Vũ Văn đi ăn tối. Trương Vũ Văn cũng may mắn đặt được bàn.
Tuy nhà hàng trên cao giá cả không rẻ, nhưng một là để kỷ niệm hai người chính thức thành đôi, hai là chúc mừng Hoắc Tư Thần nghỉ việc.
Hơn nữa, sự kiện trai thẳng lần trước đã khiến Trịnh Duy Trạch bị ám ảnh tâm lý không nhỏ, Thường Cẩm Tinh đang lên kế hoạch đưa cậu đi chơi để khuây khỏa.
Mấy hôm nay tuy không nói ra, nhưng Trịnh Duy Trạch đã thay đổi rất nhiều, không còn thức khuya livestream nữa, trở lại cuộc sống điều độ, và mỗi buổi sáng đều ra ngoài một lúc.
Trương Vũ Văn thay quần áo xong, cùng mọi người đi bộ ra trạm tàu điện ngầm. Cả con phố Giang Loan được trang hoàng lộng lẫy bởi đèn lồng rực rỡ treo trên cây, dọc lối đi, chỉ chờ màn đêm buông xuống, ánh đèn lung linh sẽ cùng nhau thắp sáng.
Hoắc Tư Thần đang trên đường về Giang Đông.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!