Trương Vũ Văn vừa lên xe một lúc thì phát hiện ra mình quên điện thoại ở đó, nhưng anh biết Hoắc Tư Thần chắc chắn sẽ mang đến cho mình nên cũng không vội, nhỡ đâu y quên hoặc không tìm thấy thì sao? Vậy thì cứ đổ hết lên đầu y, bắt y đền cho cái điện thoại mới.
Trong lúc không có điện thoại, anh bình tĩnh suy nghĩ và tự kiểm điểm bản thân: Anh luôn ý thức rất rõ những khuyết điểm của mình, mà khuyết điểm và ưu điểm của một người luôn song hành với nhau.
Ví dụ như ưu điểm của anh là khá lý trí và bình tĩnh, mặt trái của nó chính là thái độ lạnh nhạt, không coi ai ra gì, lúc nào cũng tỏ vẻ lãnh đạm.
Nói thật, nếu đổi lại là anh, Trương Vũ Văn tuyệt đối sẽ không yêu một người như mình, gặp phải chắc chỉ buông một câu Anh là cái thá gì?.
Nói là bình tĩnh, nhưng cảm xúc của anh cũng không phải lúc nào cũng ổn định. Phần lớn thời gian Trương Vũ Văn rất ít khi nổi giận, nhưng đôi khi, lại vì một số chuyện nhỏ nhặt mà nổi điên lên, khiến anh không kiềm chế được cơn thịnh nộ.
Ví dụ như chuyện chủ đầu tư của Thường Cẩm Tinh gây ra hôm đó, và những lời nói của Hoắc Tư Thần ngày hôm nay. Thêm nữa, trong chuyện tình cảm, anh là một người ích kỷ, anh không muốn thay đổi cuộc sống của mình, chỉ muốn đối phương chiều theo ý mình.
Điều này thể hiện rất rõ trong mối tình trước đây của anh, giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, đến khi yêu đương với Hoắc Tư Thần, anh vẫn như vậy, không muốn thay đổi thói quen sinh hoạt hiện tại, chỉ muốn coi Hoắc Tư Thần như một chú vịt để sai khiến, muốn đến thì đến muốn đi thì đi, mà chú vịt này lại còn không ngừng tự nguyện dâng hiến tiền bạc và tình yêu cho anh… Nói cho cùng, đây đều là những thói hư tật xấu của người giàu, hay nói cách khác là sự kiêu ngạo của kẻ tự cho mình là thượng đẳng.
Người khác nhường nhịn anh thì được, còn anh mà phải nhường nhịn người khác dù chỉ một chút thôi, thì không bao giờ có chuyện đó. Anh hẹn hò mà đến muộn thì là do bất khả kháng, còn đối phương mà đến muộn, cho dù anh không nói ra, trong lòng cũng sẽ cho rằng đối phương không có ý thức về thời gian.
Còn rất nhiều những khuyết điểm khác nữa, đến chính bản thân Trương Vũ Văn đang tự kiểm điểm cũng không thể nào liệt kê ra hết được, chỉ biết rằng hạt giống kiêu ngạo đã được gieo mầm trong lòng anh từ rất lâu rồi, trải qua bao nhiêu năm tháng được tưới tắm bằng tiền bạc và những lời tâng bốc, nó đã phát triển thành một cái cây khổng lồ, còn những khuyết điểm khác chỉ là những chiếc lá xanh tươi, đếm không xuể trên cái cây ấy mà thôi.
Đến một ngày nào đó, khi anh nhận ra điều này là không tốt, thì đã không còn cách nào vung rìu chặt bỏ nó được nữa, chỉ có thể mặc kệ nó, còn biết làm sao được nữa? Dù sao thì mọi chuyện cũng đã rồi.
Ngoài ra, anh còn rất lười biếng, công việc đạo diễn thì làm cho xong chuyện, không cầu tiến, chỉ đạo được hai bộ phim là muốn
"ngồi mát ăn bát vàng". Ngoài việc sản xuất rác ra thì chỉ ru rú ở nhà chơi game…Anh có ghen tị không?
Trương Vũ Văn cho rằng mình không phải là người dễ dàng ghen tị, nhưng nếu Hoắc Tư Thần tài giỏi hơn, thành công hơn anh thì sao? Liệu anh có cam tâm không? Hay là sẽ thẳng thừng đá y? Anh nhìn thẳng vào gu chọn người yêu của mình, có lẽ anh luôn tâm niệm phải tìm một người kém cỏi hơn mình.
Bởi vì như vậy sẽ dễ dàng kiểm soát hơn.
Không thể phủ nhận, sự tự tin mạnh mẽ mà Trương Vũ Văn thể hiện ra, phần lớn là do anh giàu có hơn Hoắc Tư Thần, sống ung dung tự tại hơn y.
Đối với các bạn cùng phòng cũng vậy, anh tham lam bòn rút sự tin tưởng và tình bạn của họ, lợi dụng tình yêu của Hoắc Tư Thần dành cho mình, mọi người cho anh bao nhiêu, anh không khách khí nhận lấy bấy nhiêu, nhưng lại chưa bao giờ nói cho họ biết sự thật.
Ban đầu, Trương Vũ Văn che giấu bản thân vì sự đề phòng, sau khi việc lừa dối đã trở thành thói quen, anh vẫn làm không biết mệt.
Nhìn thấy sự nghèo túng của họ, anh không khỏi cảm thấy thỏa mãn, hào phóng mời họ ăn uống, giả vờ bố thí chút ơn huệ nhỏ nhặt để đổi lấy cảm giác tự mãn, giống như một số ông bà chủ giàu có đi làm từ thiện, trong tiềm thức cũng muốn xem xem cuộc sống của người khác khổ sở ra sao, để từ đó thấy được cuộc sống của mình sung sướng như thế nào.
Mình thì có tư cách gì mà trách móc anh ấy chứ? Trương Vũ Văn thầm nghĩ trong lúc mở cửa, chẳng phải mình cũng cho rằng người ta đang ham tiền của mình sao? Nếu không thì tại sao mình lại giấu diếm anh ấy suốt thời gian qua?
Vô số suy nghĩ khiến Trương Vũ Văn càng thêm chán nản, bảy tội lỗi của con người, gần như anh đều đã phạm phải. Anh không thể không thừa nhận, tuy rằng về mặt vật chất, anh có rất nhiều ưu thế, nhưng về mặt tâm hồn, anh không xứng với Hoắc Tư Thần.
Hoắc Tư Thần chân thành, có trách nhiệm, sẵn sàng hy sinh trong mối quan hệ này; còn Trương Vũ Văn thì giả dối, ích kỷ trong tình yêu. Ngoài việc chủ động trên giường ra, thì hiện tại anh chưa hề nhường nhịn Hoắc Tư Thần bất cứ điều gì.
Chuyện trên giường cũng rất quan trọng chứ bộ!
Tiếng lòng Trương Vũ Văn đang cố gắng biện minh, hơn nữa chẳng lẽ y không có khuyết điểm nào sao?
Mặt trái của việc có trách nhiệm chính là tính chiếm hữu cao, gia trưởng, xem trong thư y viết gì đã rồi tính…
Trương Vũ Văn về đến nhà, thay giày với vẻ mặt trầm ngâm, pha một cốc cà phê, ngồi xuống bàn ăn, mở chiếc phong bì mà Hoắc Tư Thần đưa cho. Bên trong chứa đựng những hy vọng của y về tương lai của hai người.
Đó là một bảng biểu được lập rất chi tiết, bên trong còn có hai thẻ ngân hàng và một thẻ tín dụng. Trương Vũ Văn liếc nhìn dòng chữ đầu tiên, liền muốn gọi điện thoại cho y, bây giờ anh đã hết giận rồi, muốn nói lời xin lỗi với Hoắc Tư Thần, hôm nay không nên nổi nóng với y như vậy.
Trên bảng biểu, phần cột dọc liệt kê chi tiết những vấn đề lớn nhỏ trong cuộc sống của hai người sau này, cột ngang chia thành hai mục Hoắc Tư Thần và Trương Vũ Văn.
Ở một số mục, Hoắc Tư Thần đã tick chọn, đồng thời cũng tick giúp Trương Vũ Văn, bên cạnh còn có giấy note trắng để chỉnh sửa, Trương Vũ Văn có thể dán chồng lên bất cứ lúc nào, tự ý sửa đổi.
Mục đầu tiên là:
Người quản lý tài chính và chi tiêu gia đình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!