"Bố mẹ tôi ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ." Thường Cẩm Tinh nói: "Bố tôi là một kẻ vũ phu, ông ấy thường xuyên đánh đập mẹ tôi."
Cũng chính vì lý do đó mà Thường Cẩm Tinh vô cùng căm ghét bạo lực dưới mọi hình thức.
"Ồ, ra vậy." Trịnh Duy Trạch gật đầu.
Thường Cẩm Tinh nói tiếp: "Sau khi ly hôn, tôi sống với bố. Tốt nghiệp cấp ba xong, ông ấy cũng chẳng thèm quan tâm đến tôi nữa, cũng không cho tôi thi đại học…"
"Chắc chắn bố anh rất đẹp trai." Trịnh Duy Trạch nói.
"Ừ, ông ấy là một tên sở khanh." Thường Cẩm Tinh đáp.
Thường Cẩm Tinh lại tự giễu bản thân: Mình cũng là một tên sở khanh.
Tại sao lớn lên rồi, chúng ta đều dần trở thành người mà chúng ta từng ghét bỏ?
Trịnh Duy Trạch ngẩn người nhìn Thường Cẩm Tinh. Gã tiếp tục nói: "Thật ra hồi nhỏ cũng chẳng có gì đáng nhớ, ấn tượng sâu sắc nhất là những ngày tháng làm phụ bếp trong nhà hàng, hoặc là tan học phải đi xin tiền bố…"
"Chắc hẳn có rất nhiều người thích anh." Trịnh Duy Trạch nói.
"Ừ." Thường Cẩm Tinh đáp, đồng thời nhớ lại khoảng thời gian ở nhà phải ngửa tay xin tiền bố, rời khỏi nhà rồi thì lại ngửa tay xin tiền người yêu, dù là nam hay nữ… Cuộc sống dường như cũng chẳng có gì thay đổi.
"Sau đó thì sao?" Trịnh Duy Trạch hỏi.
"Sau đó…" Thường Cẩm Tinh nói: "Cũng chẳng có gì đặc biệt. Tôi…"
Thường Cẩm Tinh định nói: "Sau đó, tôi bóc tem khắp nơi, may mà không bị AIDS."
Nhưng gã không nói câu đó với Trịnh Duy Trạch, mà giải thích: "Sau đó tôi phát hiện ra, bản thân… được rất nhiều người yêu thích. Xin lỗi, có phải tôi hơi…"
"Không sao." Trịnh Duy Trạch nói: "Anh đẹp trai mà."
Thường Cẩm Tinh nói tiếp: "Cho nên những thứ đến quá dễ dàng, tôi đều không biết trân trọng. Con người đều như vậy sao? Từ năm 18 tuổi đến 25 tuổi, tôi chưa bao giờ thiếu hoa đào vây quanh."
Ban đầu, Thường Cẩm Tinh cũng không có ý định để bạn gái chu cấp, nhưng sau đó gã dần nhận ra, ăn bám dễ dàng hơn nhiều.
"Ý em là…" Trịnh Duy Trạch tò mò hỏi: "Khi nào anh nhận ra mình thích con trai?"
Thường Cẩm Tinh đáp: "Có một cô bạn gái, bạn trai của cô ấy cũng thích tôi. Sau khi tôi và cô ấy chia tay, cậu ta bắt đầu theo đuổi tôi…"
"Chắc hẳn anh ấy cũng rất đẹp trai?" Trịnh Duy Trạch lại hỏi.
"Ừm." Thường Cẩm Tinh nhớ lại chàng trai năm ấy. Thực ra mọi chuyện không hoàn toàn như gã nói. Chàng trai đó là bạn học cấp hai của gã, hai người đã quen biết nhau từ rất lâu rồi.
"Thực ra cậu ấy là bạn thân của tôi." Thường Cẩm Tinh nói: "Chúng tôi quen nhau tám năm rồi. Sau khi biết tôi và bạn gái cũ đến với nhau, cậu ấy phản ứng rất dữ dội."
"Ồ–" Trịnh Duy Trạch nói: "Sau đó hai người từ tình địch biến thành người yêu, cuối cùng đến với nhau à?"
Vẻ mặt Thường Cẩm Tinh trở nên mơ hồ. Thậm chí cho đến tận bây giờ, gã vẫn chưa thể nào lý giải được mối tình rắc rối đó, cũng như tâm trạng của bản thân lúc bấy giờ.
"Bạn gái cậu ấy thích tôi trước." Thường Cẩm Tinh giải thích: "Tôi và cậu ấy… tôi cũng chẳng biết phải làm sao nữa. Nhưng đúng là cậu ấy đã rất giận, rất rất giận. Hoặc có thể nói là sau khi tốt nghiệp cấp ba, chúng tôi ít liên lạc với nhau hơn. Hồi cấp hai, chúng tôi rất thân thiết, ừm, cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi hồi cấp hai."
"Bây giờ cậu ấy đang ở đâu?" Trịnh Duy Trạch hỏi.
"Đi nước ngoài rồi." Thường Cẩm Tinh đáp: "Nhà cậu ấy giàu lắm, sau đó cậu ấy sang Úc. Bây giờ nghĩ lại…"
Thường Cẩm Tinh im lặng, bởi vì trong đêm nay, gã bỗng nhớ lại một số chuyện trong quá khứ: Lúc đó, gã có thật sự thích cô gái kia không? Nói là thích thì cũng không hẳn, có lẽ gã chỉ vô thức muốn níu giữ chút gì đó liên quan đến "cậu ấy". Gã chưa từng thật sự thừa nhận mình là gay, cũng chưa từng trải qua quá trình xác định giới tính rõ ràng như Trương Vũ Văn hay Nghiêm Tuấn.
"Vậy ai ở trên?" Trịnh Duy Trạch tò mò hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!