Chương 35: (Vô Đề)

Từ khi bắt đầu dẫn dắt nhóm, công việc của Nghiêm Tuấn bất ngờ trở nên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Bây giờ anh không cần phải tự mình chạy vạy nữa, mà thay vào đó là nhận hoa hồng từ hiệu suất của cả nhóm, phần lớn thời gian anh có thể ở lại công ty, giao nhiệm vụ cho mấy nhân viên dưới quyền, tối ưu hóa phương án của họ, thỉnh thoảng còn có thể đọc sách.

Trong thời gian nghỉ ngơi, anh luôn muốn về nhà, cho dù Tiểu Kỳ không có ở nhà, thì Trương Vũ Văn cũng sẽ ngồi ở bàn ăn.

Được trò chuyện với Trương Vũ Văn khiến tâm trạng anh vui vẻ, anh có một cảm giác đặc biệt – vận mệnh của anh ngày càng tốt đẹp hơn sau khi gặp Trương Vũ Văn.

Trong lĩnh vực thần bí, luôn có người liên kết hai sự việc hoàn toàn khác biệt nhưng tình cờ xảy ra liên tiếp với nhau… Ví dụ như hôm nay ra khỏi nhà nhìn thấy số xe màu đen là số chẵn, thì có nghĩa là đi làm sẽ gặp may mắn, ngược lại thì không.

Sau khi quen biết Trương Vũ Văn và chuyển đến số 7 đường Giang Loan, công việc của Nghiêm Tuấn trở nên thuận lợi hơn, cơ hội kiếm tiền cũng nhiều hơn, đàm phán dự án suôn sẻ đến lạ thường, khách hàng như bị thôi miên, lần lượt ký hợp đồng… Khi xử lý những vấn đề phát sinh, anh cũng trở nên thành thạo hơn.

Rất ít khi nhắc đến chuyện này, nhưng nhân viên dưới quyền của Nghiêm Tuấn đều đưa ra những lời giải thích mang màu sắc tâm linh để nịnh anh, một trong những lý do đó là:

Nơi Nghiêm Tuấn ở là đất phong thủy, cho dù chỉ là thuê trọ, cũng có thể khiến người ta giàu lên nhanh chóng, vàng bạc chất thành núi. Nếu không thì tại sao nhà ở đường Giang Loan lại đắt đỏ như vậy?

Chỉ là trong nhận thức của Nghiêm Tuấn, Trương Vũ Văn cũng chẳng kiếm được nhiều tiền, có vẻ như độ tin cậy của lý do này vẫn còn thiếu sót, có lẽ vận may của anh đã được chia cho những người khác.

Nghiêm Tuấn so sánh từng người bạn cùng phòng, phát hiện ra ngoại trừ Trần Hoành, thì tình hình kinh tế của Thường Cẩm Tinh và Trịnh Duy Trạch quả thực có vẻ tốt hơn, nên anh đại khái đã tin vào lý do này.

Tất nhiên, anh không thể lúc nào cũng trốn việc về nhà để hút vận may của Trương Vũ Văn, chỉ có thể tìm anh nói chuyện phiếm trên phần mềm nhắn tin.

Lúc đầu, Nghiêm Tuấn nghĩ rằng Trương Vũ Văn chưa chắc đã trả lời tin nhắn của mình, dù sao theo quan sát của anh, ngay cả Hoắc Tư Thần cũng bị anh bơ suốt, phần lớn thời gian đều bỏ mặc Hoắc Tư Thần đáng thương chờ đợi anh sủng hạnh…

Nhưng Nghiêm Tuấn đã lầm, có lẽ vì bọn họ quen biết nhau trước, mỗi khi anh nhấn nút gửi, Trương Vũ Văn đều trả lời ngay lập tức.

Điều này khiến Nghiêm Tuấn bồn chồn, như thể đang yêu thầm thời trung học, dường như hành động đơn giản này đã chứng minh rằng trong lòng Trương Vũ Văn, địa vị của anh cao hơn Hoắc Tư Thần.

Ban đầu anh ghen tị vì Hoắc Tư Thần có thể dễ dàng yêu đương với Trương Vũ Văn như vậy, còn bản thân anh đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất; nhưng sau đó lại phát hiện ra dường như hai người họ cũng chẳng làm gì, ngay cả thời gian Hoắc Tư Thần đến nhà cũng rất ít, Trương Vũ Văn có vẻ cũng không cần y.

Thế là Nghiêm Tuấn tự an ủi bản thân, cho rằng bọn họ sẽ sớm chia tay. Sau đó lại cảm thấy, mối quan hệ giữa anh và Trương Vũ Văn đã đủ tốt rồi, ngoài chuyện lên giường ra, Trương Vũ Văn giống như vợ anh, ngày nào cũng ở nhà đợi anh về – giải thích như vậy cũng không phải là không được.

Hôm nay Nghiêm Tuấn lại bắt đầu nhớ nhung Trương Vũ Văn, tình yêu là như vậy, đặc biệt là tình yêu thầm kín không thể nói ra, cứ che giấu mãi, vừa lo được vừa lo mất.

Anh tưởng tượng ra cảnh Trương Vũ Văn thức dậy rồi bắt đầu làm việc, gần đây anh muốn mua xe… Sau khi được tăng lương, anh hơi quá tay, khi đi ngang qua gian hàng trưng bày xe năng lượng mới dưới nhà, anh cũng không kìm lòng được nhìn thêm vài lần.

Có xe rồi, buổi trưa anh có thể về nhà bất cứ lúc nào, ăn cơm trưa cùng Trương Vũ Văn.

Tuy nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên, kéo anh trở về hiện thực.

Chiếc điện thoại đó dùng số điện thoại của anh trai lúc sinh thời, được cài đặt nhạc chuông riêng biệt.

Nghiêm Tuấn vội vàng đứng dậy, ra hành lang công ty nghe điện thoại.

Mẹ ạ?, Nghiêm Tuấn hạ giọng, mang theo chút khàn khàn.

Đại à!, Giọng nói của mẹ già vang lên ở đầu dây bên kia, Nghiêm Tuấn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, không phải người khác thay mẹ gọi, thật tốt quá.

Dạ., Nghiêm Tuấn đáp.

"Con đang bận gì thế?", Mẹ Nghiêm hỏi.

Đi làm ạ., Nghiêm Tuấn trả lời bằng giọng điềm tĩnh.

Anh trai anh lúc sinh thời còn ít nói hơn cả anh, cho dù là đối diện với người nhà, cũng không nói một lời thừa thãi.

Mẹ Nghiêm lại hỏi: Tuấn đâu?

Nghiêm Tuấn:

"Anh ấy cũng đi làm rồi ạ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!