Gió đông vẫn chưa qua đi, tháng này là thời điểm lạnh nhất trong năm, đất trời lạnh lẽo và cô độc, vạn vật như chìm trong lớp sương mù mông lung. Cây bạch quả ven sông ngủ say trong gió lạnh, ngay cả dòng sông cũng chậm lại dòng chảy.
Khách đi đường đội mũ len, quấn khăn dày cộp, tay cầm ly trà sữa và cà phê nóng đi qua trong ánh sáng nhợt nhạt, mang theo vẻ mệt mỏi tiến về nơi chốn của mình.
Sáng sớm nay, Nghiêm Tuấn dậy rất sớm, đưa bình sữa cho Tiểu Kỳ, sau đó đánh răng, cạo râu trong nhà vệ sinh, soi gương ngắm nhìn bản thân. Trịnh Duy Trạch vẫn còn ngủ trên giường, trùm chăn kín mít, trên cửa sổ sát đất đã phủ một lớp sương mỏng.
Trần Hoành đang chạy bộ buổi sáng trong phòng tập thể dục, còn Thường Cẩm Tinh thì đang chiên trứng, pha cà phê trong bếp. Trương Vũ Văn bị đồng hồ báo thức đánh thức, mắt nhắm mắt mở tắt chuông, lê thân thể uể oải như thây ma đi tắm.
Hoắc Tư Thần đã thu dọn đồ đạc ra ngoài, anh lái xe ra khỏi gara, đồng thời nhắn tin cho Trương Vũ Văn, hẹn tối nay cùng nhau ăn cơm.
Tối hôm qua…, Trần Hoành nhỏ giọng nói.
Chào buổi sáng., Thường Cẩm Tinh ngẩng đầu cười.
Chào buổi sáng., Trương Vũ Văn đáp, đi xuống từ trên lầu.
Ơ?, Trần Hoành và Thường Cẩm Tinh đều hơi bất ngờ, sau đó mới nhớ ra hôm nay là thứ Ba, là ngày Trương Vũ Văn đi làm.
Trần Hoành:
"Hôm nay dậy sớm thế?"
Ừm., Trương Vũ Văn nói,
"Có phần ăn sáng của tôi không?"
Thường Cẩm Tinh: Tôi làm ngay đây.
Trương Vũ Văn tự pha cà phê, Nghiêm Tuấn đã bế Tiểu Kỳ ra ngoài, chào tạm biệt mọi người.
"Hôm nay Vũ Văn dậy sớm thế?", Nghiêm Tuấn vừa đi giày ở hiên nhà vừa nói. Trương Vũ Văn bèn tiến lên nhận lấy Tiểu Kỳ từ tay anh, hôn con gái một cái.
Tạm biệt.
Hôm nay Trương Vũ Văn dành cả ngày ở bên ngoài, còn phải ghé qua nhà xuất bản. Lúc anh đang sắp xếp bản thảo ở máy in, Trần Hoành đã lấy hợp đồng thuê nhà đã in xong.
"Xác định địa điểm rồi à?", Trương Vũ Văn hỏi.
Rồi., Trần Hoành đội mũ bảo hiểm xe máy, hôm nay định đi ký hợp đồng với chủ nhà, nói tiếp,
"Cậu với Cẩm Tinh không sao chứ?"
Tối qua, tất cả mọi người trong nhà đều cảm nhận rõ ràng cơn thịnh nộ của Trương Vũ Văn.
Không sao., Trương Vũ Văn lại nói,
"Cẩm Tinh, hôm nay làm việc tốt nhé!"
Ờ!, Thường Cẩm Tinh cũng đi ra, Yêu cậu.
Tiễn gần như tất cả mọi người xong, đối diện với căn nhà trống trải, Trương Vũ Văn đột nhiên cảm thấy, bọn họ đã trở thành người nhà của mình.
"Cậu với Vũ Văn không sao chứ?", Trần Hoành vừa lái xe vừa ngoái đầu lại hỏi, vẻ mặt vẫn còn lo lắng.
Không sao., Thường Cẩm Tinh nói,
"Cậu ấy giới thiệu công việc này cho tôi, nhưng tôi làm không tốt, nên cậu ấy giận."
Trần Hoành nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!