Chương 3: (Vô Đề)

Khi đến số 7 Giang Loan, Trịnh Duy Trạch thực sự choáng ngợp.

Căn nhà tuyệt vời như vậy mà chỉ 3700 tệ một tháng?!!!

Dù trong lòng đang vô cùng háo hức, nhưng bề ngoài Trịnh Duy Trạch vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, thỉnh thoảng gật đầu nhẹ nhàng như một cách thể hiện sự hài lòng.

Trương Vũ Văn nhìn ngay qua vẻ ngoài giả tạo của chàng trai trẻ, nhưng anh là người dễ tính, không hề cảm thấy khó chịu, cũng không đánh giá gì về tính cách này. Hơn nữa, theo đúng ý đồ ban đầu, càng "dị", càng "lạ" thì anh lại càng thích.

"Bàn ăn nhà em giống hệt bàn ăn ở đây luôn ấy anh." Trịnh Duy Trạch cười nói.

"Em là thụ à?" Trương Vũ Văn hỏi thẳng thừng. Nhìn qua là biết ngay cậu trai này trang điểm nhẹ. Ở thành phố này, đàn ông trang điểm không nhiều.

"Dạ không, em là công!" Trịnh Duy Trạch vội vàng phủ nhận.

Trịnh Duy Trạch năm nay 20 tuổi, trắng trẻo, mịn màng, ăn mặc rất "hotboy". Trương Vũ Văn cao hơn cậu cả cái đầu.

Trương Vũ Văn cười cười, hỏi: "Em đang đi học hay đi làm?"

"Dạ em đang học đại học." Trịnh Duy Trạch nói dối. Thực ra cậu thi rớt đại học, à không, phải nói là tốt nghiệp cấp 3 xong là cậu không muốn học hành gì nữa.

"Ừm." Trường đại học gần nhất cách đây 5 bến xe buýt. Nhưng nếu Trịnh Duy Trạch không học hành gì nhiều thì ở riêng cũng là chuyện bình thường.

"Em thuê nhà anh nhé." Trịnh Duy Trạch chọn một căn phòng ở tầng một rồi hỏi: "Còn ai ở chung nữa không?"

"Có chứ." Trương Vũ Văn đáp. "Anh ấy dọn vào sau."

"Là ai vậy?" Trịnh Duy Trạch tò mò.

Trương Vũ Văn giữ kín thông tin người thuê nhà: "Cũng giống em thôi, cũng là người thuê nhà. Chuyện riêng thì anh không tiện nói. Đến lúc đó thành bạn thì tự khám phá nhé."

"Có giảm giá cho em chút được không?" Trịnh Duy Trạch hỏi.

"Rẻ lắm rồi em." Trương Vũ Văn đáp.

Một căn phòng 32 mét vuông, nằm trong khu biệt thự cao cấp, giao thông thuận tiện, bao cả tiền điện, nước, internet, vậy mà cậu ta vẫn muốn rẻ hơn nữa? Trương Vũ Văn cũng hơi ngạc nhiên. Nhưng anh biết, có những người có thói quen trả giá, anh cũng chẳng bận tâm, thậm chí còn thấy Trịnh Duy Trạch khá thú vị.

"Vậy thôi." Trịnh Duy Trạch nói. "Mai em dọn đến luôn. Mấy hôm nữa em trả tiền nhà được không? Lương tháng này em chưa nhận được."

"Được chứ." Trương Vũ Văn đáp. "Em vừa học vừa làm à?"

"Dạ…" Do thiếu kinh nghiệm sống, chỉ vài câu nói là Trịnh Duy Trạch đã lộ liễu ngay. "Dạ em đang giúp anh khóa trên làm đồ án, sắp được nhận tiền rồi."

Thực ra Trương Vũ Văn cũng chỉ hỏi cho có lệ. Anh để ý thấy Trịnh Duy Trạch cứ liên tục đánh giá mình, kiểu giữ hình tượng thế này khiến anh nhớ đến người yêu cũ – một chàng trai luôn cố gắng thể hiện bản thân mạnh mẽ, không muốn yếu đuối trong mắt người yêu.

Trương Vũ Văn nhắc cậu  một số điều cần lưu ý. Trịnh Duy Trạch chỉ lơ đễnh lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu. Cậu không có ý kiến gì về việc không được đưa người yêu về qua đêm.

Cuối cùng, Trịnh Duy Trạch hỏi: "Nhà mình có chỗ để xe không?"

"Hả?" Trương Vũ Văn hơi ngạc nhiên. "Đi đường bên hông nhà xuống hầm để xe được. Dưới đó có hai chỗ trống. Em có xe à?"

"À…" Trịnh Duy Trạch không có xe, cũng chẳng có bằng lái. "Vậy thôi."

Trương Vũ Văn không hiểu gì cả.

"Không có gì đâu." Trịnh Duy Trạch nói.

Thực ra đó chỉ là một cách để cậu giữ hình tượng mà thôi.

"Em cần giúp gì khi chuyển nhà không?" Trương Vũ Văn hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!