Chương 2: (Vô Đề)

Bàn cà phê ở quán Mèo Nắng.

Anh là Nghiêm Tuấn? Trương Vũ Văn đã tìm được ứng viên đầu tiên và chủ động tiếp cận, quan sát người đàn ông đang ngồi đối diện.

Nghiêm Tuấn cũng đang đánh giá Trương Vũ Văn.

Nghiêm Tuấn là một người đàn ông cao ráo, thân hình cân đối, gương mặt góc cạnh, làn da rám nắng. Anh ta mặc một bộ vest vừa vặn, toát lên vẻ lịch lãm.

Phải. Nghiêm Tuấn gật đầu.

"Tôi làm việc ở tòa nhà Triều Lăng. Anh chắc chắn là giá thuê không nhầm chứ?"

Không nhầm đâu.

Trương Vũ Văn đã chuẩn bị kỹ lời giải thích.

"Đây là nhà của bạn tôi, nó nhờ tôi tìm người thuê cho có hơi người thôi, giá cả không quan trọng lắm."

Nghiêm Tuấn gật đầu.

Trương Vũ Văn lại nhìn anh ta thêm vài lần, hỏi: Anh làm nghề gì?

Kinh doanh. Nghiêm Tuấn đáp ngắn gọn. Vài giây sau, anh ta bổ sung: Bán thiết bị.

Anh là loại nào? Trương Vũ Văn buột miệng, rồi nhận ra mình hơi vô duyên.

"Xin lỗi, tôi chỉ tò mò thôi. Ý tôi là, anh là công phải không? Hay nói khác là 1?"

Hiếm khi Nghiêm Tuấn gặp phải tình huống bị hỏi thẳng thừng về loại ngay mặt như vậy. Trong cuộc sống thường nhật, anh ta giấu kín giới tính thật.

Từ loại khiến anh ta giật mình nhận ra:

"À đúng rồi, mình là gay, suýt nữa thì quên, may quá!". Cách nói ấy cũng khiến anh ta cảm thấy như mình đang bị coi là một loại thiết bị vậy, hơi khó chịu.

Nhưng anh ta rất cần một căn phòng giá rẻ, và người đàn ông trước mặt này có vẻ không phải kiểu chủ nhà thích gây sự.

Tôi… chắc là công.

Nghiêm Tuấn ngập ngừng.

"Tôi chưa từng làm thụ. Còn anh?"

Nghiêm Tuấn đoán người đàn ông này chắc hẳn rất giàu, chỉ là giả làm người cho thuê nhà thôi. Làn da trắng trẻo chứng tỏ anh ta không phải nai nắng mưa kiếm sống, thân hình cân đối cho thấy anh ta không phải dùng thức ăn để giải stress, khôngquầng thâm thì chắc chắn là ngủ đủ giấc.

Cách anh ta nói chuyện, uống cà phê cũng rất nhàn nhã.

Sự nhàn nhã, đó là một trong những tiêu chuẩn quan trọng để Nghiêm Tuấn đánh giá đẳng cấp của một người. Những người luôn bình tĩnh, không vội vàng thì hầu hết đều là người giàu có.

"Tôi cũng chưa từng làm thụ."

Trương Vũ Văn suy nghĩ một lát rồi đáp.

"Mối tình trước tôi là công."

Không hiểu sao, đôi khi Trương Vũ Văn lại muốn tìm một ai đó để tâm sự chuyện tình cảm, bởi vì xung quanh anh chẳng có người đồng tính nào cả.

Nghiêm Tuấn hỏi ngay: Anh độc thân à?

Phải. Nhìn vẻ mặt háo hức của Nghiêm Tuấn, Trương Vũ Văn hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!