Sáng sớm hôm sau.
Sau một đêm đông lạnh giá, Hoắc Tư Thần tỉnh giấc trong vòng tay của Trương Vũ Văn, anh mở mắt ra, nhận ra mình đang bị cặp chân của Trương Vũ Văn kẹp chặt, cả hai đều không thể tránh khỏi phản ứng sinh lý buổi sáng.
Trong phòng bên cạnh, Trịnh Duy Trạch mở mắt ra, bên cạnh đã trống không.
Trong chăn vẫn còn lưu giữ hơi ấm của Thường Cẩm Tinh, đêm qua trời càng lúc càng lạnh, hai người đã xếp chăn ngủ chung với nhau. Gần sáng, Trịnh Duy Trạch tỉnh dậy một lần, lúc đó Thường Cẩm Tinh đang ngủ say, Trịnh Duy Trạch giả vờ ngủ tiếp, cuộn tròn trong vòng tay gã, cảm nhận niềm hạnh phúc chưa từng có.
Chỉ có Nghiêm Tuấn và Trần Hoành là chẳng thấy lạnh chút nào, hai người cũng không đắp chung chăn, mỗi người ngủ một bên. Sáng sớm tinh mơ, Nghiêm Tuấn đã thức dậy đánh răng, thay quần áo, rồi đi gõ cửa phòng các bạn cùng phòng.
"Dậy chưa?" Nghiêm Tuấn hỏi.
Trịnh Duy Trạch vẫn đang ôm ấp chút hơi ấm còn sót lại của Thường Cẩm Tinh trên giường, cậu dụi dụi mắt, ngáp ngắn ngáp dài.
Nghiêm Tuấn lại đi gõ cửa phòng Trương Vũ Văn, Hoắc Tư Thần giật bắn mình, không hiểu sao trong lòng lại có chút chột dạ.
"Ai đấy?" Hoắc Tư Thần cảnh giác hỏi.
Nghiêm Tuấn: "Là tôi."
Hoắc Tư Thần lật đật xuống giường, mặc quần vào, rồi đi ra mở cửa, mái tóc rối bù.
"Chưa dậy nữa à?" Nghiêm Tuấn nói: "Dậy đi, sao phòng các cậu lạnh thế?"
Hoắc Tư Thần: "Tôi không biết, phòng cậu không lạnh à?"
Trương Vũ Văn ngủ mơ màng, ôm chăn ngồi dậy, như đứa trẻ vừa mới tỉnh giấc, nhìn Nghiêm Tuấn một lúc, rồi lại ngã vật xuống giường.
Nghiêm Tuấn đi kiểm tra cửa sổ, nói: "Cửa thông gió phòng các cậu chưa đóng!"
Hoắc Tư Thần: "…"
Ở góc trên cửa sổ kính còn có một ô cửa thông gió nhỏ, hai người bọn họ đều không để ý, khiến cho cả đêm qua gió lạnh tràn vào phòng. Nghiêm Tuấn giúp bọn họ đóng cửa sổ lại, nhiệt độ trong phòng cuối cùng cũng dần ấm lên.
Trương Vũ Văn cuối cùng cũng tỉnh hẳn, nhìn thấy Nghiêm Tuấn đang nằm cạnh mình nghịch điện thoại, anh tò mò hỏi: "Tối qua cậu ngủ ở đây à?"
"Ừ." Nghiêm Tuấn nhếch mép cười.
Trương Vũ Văn ngơ ngác, đầu óc đầy dấu chấm hỏi, vẫn chưa hiểu tại sao người nằm cạnh mình lại từ Hoắc Tư Thần biến thành Nghiêm Tuấn, đến khi nhìn thấy Hoắc Tư Thần từ phòng tắm đi ra, cậu lại càng hoang mang hơn.
"Ba chúng ta ngủ chung à?" Trương Vũ Văn ngây người hỏi.
"Đúng vậy." Nghiêm Tuấn đáp.
"Đúng." Hoắc Tư Thần cũng lên tiếng: "Cậungủ giữa."
Trương Vũ Văn cạn lời. Trịnh Duy Trạch lại đi khắp các phòng tìm Thường Cẩm Tinh, Trần Hoành nói: "Cậu ta đang ở dưới kia chụp ảnh kìa, dọn đồ xong chưa? Xuống thôi."
Cả đám xuống lầu, tập trung ở khu vực sân thượng, ai nấy đều đồng thanh thốt lên kinh ngạc. Bởi vì cơ duyên trời định, bọn họ đã được chứng kiến tuyết đầu mùa ở Eo Voi, đây là trải nghiệm hiếm có trong đời, bởi vì chẳng ai biết được ngày tuyết rơi đầu tiên của mùa đông là khi nào, cũng chưa chắc đã có dịp ở lại qua đêm trên đỉnh núi.
Thường Cẩm Tinh đã dậy từ sớm, loay hoay chụp ảnh trên sân thượng. Ánh mặt trời lên cao, rọi muôn ngàn tia nắng vàng rực rỡ, bao phủ khắp núi rừng thông xanh ngát phủ đầy tuyết trắng, ánh nắng phản chiếu, tạo nên khung cảnh lấp lánh ánh vàng. Tranh thủ lúc khách du lịch còn chưa đông đúc, Thường Cẩm Tinh đã tìm được một vị trí đắc địa, dựng chân máy ảnh lên, mọi người đứng trước lan can tạo dáng chụp ảnh chung.
Phóng viên đài truyền hình cũng đã đến, họ vừa ghi hình vừa phỏng vấn khắp nơi. Cáp treo vừa hoạt động trở lại, khách du lịch lập tức đổ lên nườm nượp. Cuối cùng thì mọi người cũng mua được vé, lên đường về thành phố.
Phóng viên lần lượt phỏng vấn mọi người: "Nhìn thấy khung cảnh tuyết rơi thế này, bạn có cảm thấy hạnh phúc không?"
"Tôi họ Trương." Trương Vũ Văn dùng túi đeo hông của Hoắc Tư Thần che mặt, nhất quyết không cho lên hình.
Sau một đêm tuyết rơi dày đặc, ai nấy đều run cầm cập, vẻ mặt phờ phạc, mệt mỏi rã rời vì lạnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!