Nỗi lo lắng lớn nhất của Trịnh Duy Trạch gần đây chính là tiền thuê nhà.
Cậu đã thử đủ mọi cách để ăn xin trên livestream nhưng chẳng thu được gì. Ngày quyết toán tháng sau sắp đến, khi đó nền tảng sẽ tổng kết thu nhập livestream của cậu, trừ phí dịch vụ rồi chuyển khoản.
Tính đến hôm nay, tổng thu nhập trên hai tài khoản của cậu chỉ vỏn vẹn có hai trăm lẻ năm tệ bảy hào ba xu, con số ấy như đang cười nhạo sự ngu ngốc của Trịnh Duy Trạch, đồng thời cũng như tát thẳng vào cái nhan sắc của cậu.
Suốt nửa tháng nay, cậu gần như chỉ ăn mì gói cho qua bữa. Nói là gần như vì thi thoảng cậu vẫn được đổi gió bằng bữa cơm do Thường Cẩm Tinh nấu.
Trịnh Duy Trạch muốn vay tiền bạn cùng phòng, nhưng nhìn Nghiêm Tuấn đang nai lưng nuôi con thì biết ngay là nghèo rớt mồng tơi; còn Thường Cẩm Tinh thì không tiện mở lời, dù sao cậu cũng đang muốn cưa cẩm người ta, ít nhất cũng phải giữ hình tượng chút chứ; vay tiền Trương Vũ Văn để trả tiền nhà thì càng vô nghĩa.
Cuối cùng, cậu nhắm đến Trần Hoành.
Nhưng một lần tình cờ, cậu phát hiện ra anh chàng huấn luyện viên thể hình này cũng đang ăn mì gói, thế là hoàn toàn tuyệt vọng, lại ngoan ngoãn quay về livestream.
Mỗi đêm, Trịnh Duy Trạch đều phải diễn xuất hai vai diễn trái ngược nhau. Một tài khoản nam và một tài khoản nữ. Tài khoản nữ là bán mỹ phẩm theo hợp đồng quảng cáo.
Khi livestream với tư cách là streamer nữ, cậu đeo tóc giả, bật phần mềm đổi giọng, mục đích ban đầu là livestream bán hàng cho chị em phụ nữ, nhưng dần dần, lượng khán giả nam háo sắc lại nhiều hơn, cuối cùng cậu đành phải chấp nhận, chuyển mục tiêu sang việc dụ dỗ họ donate.
Nhưng cậu không thoát vai được, cũng không biết làm nũng, dù sao giả gái cũng trái với bản chất, khiến cậu gượng gạo, không được tự nhiên, thi thoảng còn vô tình để lộ hành động như con trai.
Tài khoản còn lại thì thoải mái hơn nhiều.
Nhân vật là một chàng sinh viên đồng tính, phục vụ đối tượng là các bạn nam đồng tính và hủ nữ. Làm con trai vẫn dễ thở hơn.
Đêm khuya, cậu bày vài cuốn sách ra, đọc truyện đêm khuya cho họ nghe, tạo dựng hình tượng chàng trai trẻ dịu dàng, ấm áp, hy vọng khách hàng mục tiêu có thể rộng rãi ban phát cho cậu vài đồng tiền ru ngủ.
Nhưng một chàng gay không bán couple thì cũng giống như món ức gà luộc không muối, nhìn thì có vẻ lành mạnh đấy, nhưng nhạt nhẽo, khô khan, đến cả đám hủ nữ ghép cặp cả robot cũng không hứng thú nổi.
Phòng livestream lúc nào cũng chỉ lèo tèo vài chục người, trong đó ít nhất một nửa là do nền tảng tặng lượt xem. Chưa kể Trịnh Duy Trạch vừa livestream vừa vểnh tai nghe ngóng xem Thường Cẩm Tinh đã về chưa, nên chẳng thể nào tập trung tinh thần được.
Ngoài ra, cậu còn đứng núi này trông núi nọ, lúc thì thấy làm nũng xin donate kiếm tiền nhanh hơn, thế là lại chuyển sang nick nữ, đeo tóc giả lên và diễn xuất.
Lúc lại sợ bỏ lỡ duyên trời định với anh chàng đại gia nào đó, thế là lại vội vàng chuyển về nick nam, tiếp tục ngồi chờ sung rụng. Chuyển qua chuyển lại rất dễ bị lộ tẩy.
Quả nhiên, có lần chuyển sang livestream bằng nick nữ, cậu quên bật phần mềm đổi giọng, khiến cho mấy khán giả nam cuối cùng còn sót lại hoảng sợ bỏ chạy tán loạn.
Đêm hôm đó, Trịnh Duy Trạch cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Phải kiên trì… Trịnh Duy Trạch thở dài, nghĩ thầm, làm gì cũng phải kiên trì, livestream cũng vậy.
Nhưng kiên trì nói thì dễ, làm mới khó! Bao nhiêu năm qua, việc duy nhất cậu kiên trì làm được chính là sạc pin điện thoại mỗi ngày. Hơn nữa, có những sự kiên trì đáng được tán dương, nhưng cũng có những sự kiên trì đáng bị ném đá không thương tiếc.
Chưa đến giây phút thành công cuối cùng, rất khó để định nghĩa thế nào là kiên trì đúng đắn.
Hay là tìm người bán couple nhỉ? Nhưng một khi đã bán couple thì sẽ chẳng còn ai theo đuổi cậu nữa. Trong lòng Trịnh Duy Trạch vẫn le lói tia hy vọng, mong chờ một ngày nào đó, người trong mộng của cậu sẽ lạc vào phòng livestream, bị cậu đốn gục bằng sự hiểu biết và dịu dàng, rồi ngỏ lời hẹn hò.
Hôm nay, cậu vừa ăn mì gói ở phòng khách vừa ngẫm nghĩ về sự nghiệp của mình thì Thường Cẩm Tinh đã về.
"Sao lại ăn mì gói nữa rồi?" Thường Cẩm Tinh hỏi.
Trên cổ Thường Cẩm Tinh đeo chiếc máy ảnh, vừa đi chụp ảnh ngoại cảnh về – một nhóm con gái mặc trang phục cổ trang thuê xe, rủ nhau đi chụp ảnh, thuê cậu làm nhiếp ảnh gia, đến khu rừng bạch quả đầu đông để sống ảo.
Nhóm con gái này quen biết nhau qua hội nhóm chung sở thích, trên mạng thì xưng chị gọi em ngọt xớt, nhưng ra đến ngoài đời là bắt đầu so kè nhan sắc, đấu đá ngầm.
Thường Cẩm Tinh vừa phải chiều theo đủ loại yêu cầu quái gở của họ, vừa phải khéo léo lách mình giữa những màn tranh giành tình cảm ngấm ngầm, gương mặt điển trai lúc này chẳng có đất dụng võ, ai cũng bận cung đấu, chẳng ai buồn ngó ngàng đến cậu.
Thế là sau một ngày làm thái giám, Thường Cẩm Tinh cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi rã rời.
"Để tôi chiên trứng cho cậu." Thường Cẩm Tinh nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!