Chương 5: (Vô Đề)

Trên đường trở về Diệp Tử Nam lái xe, hai người cũng chưa nói chuyện, bên trong xe rất yên tĩnh. Túc Kỳ tựa lưng vào ghế ngồi cảm thấy người rất mệt, trái tim cũng mệt.

Cô cho rằng, cả đời này, không bao giờ gặp lại Thẩm Ngôn Lỗi, cô cho rằng, thời gian ba năm đủ để cho lòng của cô thoát khỏi tổn thương, cô cho rằng, cô đối với Thẩm Ngôn Lỗi, đối với đoạn hồi ức kia không còn một chút lưu luyến.

Thì ra, tất cả cũng chỉ là do cô cho rằng như thế. Cô nhắm mắt lại, người kia, đoạn hồi ức kia vẫn còn sống động như thế.

Sau sự kiện ở sân bóng rổ ngày đó, Trần Tư Giai cứ một mực chắc chắn rằng Túc Kỳ và Thẩm Ngôn Lỗi là có quen biết, mặc cho Túc Kỳ giải thích như thế nào đều không có kết quả.

Trần Tư Giai vuốt cằm, híp mắt, "Cậu nói, nếu các cậu không quen biết, vì sao cậu ta cười với cậu? Cậu có biết nụ cười của cậu ta, làm đổ biết bao nhiêu nữ sinh không hả?

Túc Kỳ nằm bò lên giường giả chết, "Chị gái ơi, em nói bao nhiêu lần rồi, em không biết, trước kia cũng thật sự không biết cậu ta!"

Trần Tư Giai ngẩng đầu lên, "Cắt, ai mà tin, gặp phải cậu cậu sẽ vô duyên vô cớ cười với người xa lạ sao?"

Túc Kỳ thật sự không biết nói gì, bỗng nhiên có người gõ cửa phòng ngủ, "Xin hỏi, Túc Kỳ có ở đây không? Dưới lầu có người tìm."

Túc Kỳ giống như nhìn thấy vị cứu tinh, lập tức cầm cái áo khoác chạy ra ngoài, "Có người tìm tớ, tớ đi xuống đây."

Đi xuống dưới lầu thì nhìn thấy có một người đang đứng dưới tàng cây, ngày đó mặc trang phục bóng rổ giờ đổi thành cả người mang quần áo thoải mái, bên ngoài khoác chiếc áo gió màu trắng, mang theo một chút nho nhã ấm áp, đang mỉm cười nhìn cô, nụ cười đẹp đẽ làm khuôn mặt sáng ngời.

Túc Kỳ có chút lúng ta lúng túng nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai, đang chuẩn bị lên lầu, chợt nghe cậu ta gọi tên cô, "Túc Kỳ."

Túc Kỳ xoay người không thể tưởng tượng nhìn cậu ta, cậu cười rất vui vẻ, "Là tớ tìm cậu."

Túc Kỳ phản xạ có điều kiện nhìn ban công phòng ngủ, quả nhiên thấy hình ảnh mơ hồ của Trần Tư Giai ở nơi đó, tuy rằng cách xa căn bản không có khả năng nhìn rõ, nhưng Túc Kỳ cảm thấy được vẻ mặt cười gian của cô ấy.

Túc Kỳ quay đầu nhìn Thẩm Ngôn Lỗi vẫn là vẻ mặt tươi cười nhìn cô, cười tươi như vậy để làm gì, hay ở đây trêu hoa ghẹo nguyệt.

Chung quanh đã có vài người vây lại, đứng không gần không xa chỗ của cô xì xào bàn tán.

Túc Kỳ chịu đựng đau khổ bị khi bị mọi người bàn tán chờ cậu ta mở miệng, nhưng cậu ta giống như chưa tỉnh lại cứ nhìn cô cười, xem ra cũng không tính mở miệng.

Ở trong sân trường đại học, không thiếu nhất chính là những người nhiều chuyện và tò mò, vì thế tối hôm đó trên diễn đàn trường học có một bài viết mới thành công thay thế được bài sự kiện trên sân bóng rổ và đứng vị trí đầu bảng, tên là tiếp tục đưa tin sau của sự kiện trên sân bóng rổ.

Khi thấy Trần Tư Giai và hai người bạn cùng phòng khí thế ngất trời đang ngồi trước máy tính bàn luận sôi nổi, Túc Kỳ chỉ có cảm vô lực.

Cô mở máy tính ra tìm được bài viết kia, vội vàng xem một lần, trong lòng xúc động, sức tưởng tượng như thế này không đi viết văn làm tiểu thuyết gia thì thật sự rất đáng tiếc.

Cuối bài viết còn kèm theo ảnh chụp, đúng lúc phía trước dưới lầu ký túc xá có mấy cây hồng nhạt nở hoa nho nhỏ, gió thổi bay một số cánh hoa, trong ảnh chụp hai người đứng đối diện nhau. Không biết là có phải là cố ý chụp như thế hay không, thế nhưng làm cho người ta cảm thấy có ẩn tình.

Lần này bị Trần Tư Giai và những người khác trêu đùa, thật sự Túc Kỳ muốn nói một câu phản bác cũng không nói được, cho dù là cô, nhìn ảnh chụp này cũng sẽ nghĩ đến những cái khác.

Tiếp sau đó, Thẩm Ngôn Lỗi luôn cố tình xuất hiện xung quanh cô, tất cả mọi người đều cho rằng đây là tuấn nam mỹ nữ do trời sinh một cặp.

Nhưng Thẩm Ngôn Lỗi chưa từng để lộ ý theo đuổi, làm cho Túc Kỳ không đoán được suy nghĩ, uổng công chịu oan uổng, cho đến lúc đại hội thể dục thể thao lần đó.

Tháng Chín thời tiết cuối thu rất thoải mái, nhiệt độ rất dễ chịu, trong lớp Túc Kỳ có một nam sinh tham gia trận chung kết chạy 400m, các nữ sinh trong lớp đều chạy lại bên cạnh khích lệ cậu ta cố lên, Túc Kỳ và Trần Tư Giai cũng ở trong đám đông, nhưng không khí bên này của bọn họ có vẻ buồn tẻ.

Bên cạnh vây quanh một đám người, đang lúc mọi người nói gì đó vô cùng sôi nổi, bỗng nhiên ngừng nói, Thẩm Ngôn Lỗi đi qua bên này mấy bước, cũng không có đến gần. Toàn thân mặc trang phục thể thao màu trắng làm tôn thêm hình dáng cao ngất, Túc Kỳ cảm thấy nụ cười trên mặt sáng như ánh mặt trời làm cho người ta cảm thấy ám áp.

Trong lòng Túc Kỳ gào lên một tiếng, cô sợ nhất khi đang ở chốn đông người mà Thẩm Ngôn Lỗi vừa nhìn cô vừa cười mà không nói gì, hình như cậu ta cố tình làm cho tin đồn nổi lên bốn phía, càng nhiều người cậu ta càng cao hứng, trong mắt còn màng theo ý cười giảo hoạt.

Có đôi khi Túc Kỳ thật muốn hỏi cậu ta rốt cuộc muốn làm gì đây.

Trên loa phát thanh truyền đến tiếng thông báo của người chủ trì, "Mời các bạn học tham gia trận chung kết 400m đến chỗ điểm danh để điểm danh, trận đấu sẽ bắt đầu ngay lập tức."

Thẩm Ngôn Lỗi bỗng nhiên thu hồi nụ cười, rất nghiêm túc nói, "Này, Túc Kỳ, nếu tớ đạt giải nhất, cậu làm bạn gái tớ nhé!"

Túc Kỳ và mọi người đều ngẩn ra, "Hả, cậu nói cái gì?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!