Giang Thánh Trác mở đèn lên.
Đường Nhiễm Băng ngồi trên ghế sofa hút thuốc, trên giường cực kỳ sạch sẽ.
Giang Thánh Trác thở phào nhẹ nhõm, Đường Nhiễm Băng đang cười hả hê, dường
như đã sớm đoán được Giang Thánh Trác sẽ có phản ứng này.
"Vội vã xông tới như vậy, là sợ em thừa lúc anh ấy uống rượu làm ra chuyện ám
muội gì đó khiến cho anh ấy sau này liền không quay đầu được hả? Trong
mắt anh em chính là người như thế sao?"
Giang Thánh Trác nhún nhún vai, ngồi đối diện cô ta, dáng vẻ cực kỳ vô tội, "Tôi cũng không nói như vậy."
Đường Nhiễm Băng cầm chén uống một hớp rượu, "Nhưng hành động của anh nói rõ
tất cả. di3n d4n l3 quy d0n Nghĩ tới, chúng ta quen biết đã rất nhiều
năm, trong mắt anh em không đáng tin như vậy sao?"
Ngược lại
Giang Thánh Trác không vòng vèo với cô ta, khó có khi đi thẳng vào vấn
đề, "Nói thật, chúng ta đã nhiều năm không gặp, bây giờ suy cho cùng em
là dạng người như thế nào, tôi đã sớm không rõ ràng lắm."
Đường
Nhiễm Băng sững sờ một chút, lập tức nhìn chằm chằm Giang Thánh Trác từ
trên xuống dưới đánh giá anh, "Có lúc anh nói không một câu nào là thật, có lúc anh lại chỉ sẽ nói thật, em thật sự không nhìn thấu anh."
"Thật sao?" Giang Thánh Trác một phút trước còn tác phong thoải mái mặc cho
cô nhìn, ngay sau đó lại khôi phục bộ dạng hoa hoa công tử bất cần đời,
"Có phải cảm thấy tôi thay đổi thành đẹp trai rồi hả?"
Đường Nhiễm Băng chợt có chút cô đơn, thuốc lá trong tay đã sớm hết nhưng chưa phát hiện ra.
"Em không hiểu."
Giang Thánh Trác giành lấy đầu mẩu thuốc lá trong tay cô ta, ném vào trong gạt tàn, "Cái gì?"
Vẻ mặt Đường Nhiễm Băng mê man, "Em không hiểu, tại sao bọn anh đều vì cô
ta? Anh ấy như vậy, mà anh cũng như vậy, bọn anh đều như thế này... Vì
sao chứ... Cô ta có gì tốt?"
Vừa rồi đúng là cô ta muốn phát sinh
chút gì với Diệp Tử Nam, nhưng mà ngay cả cơ hội đến gần người Diệp Tử
Nam cũng không cho, mặt mày lạnh lẽo mở cửa đi nơi khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!