Lúc Túc Kỳ đi ra, Đường Nhiễm Băng đã đi rồi.
Cô ngồi trên hành lang trống trải, ánh đèn trên đầu đâm vào mắt khiến cô đau đau.
Trong bệnh viện có máy sưởi, rõ ràng ấm áp như mùa xuân, nhưng cô lại cảmthấy rét lạnh thấu xương, luồng khí lạnh từ đáy lòng xuất hiện, theo máu chảy về toàn thân. Nước mắt không ngừng tuôn ra, hốc mắt phình to, côcắn răng không cho nó rơi xuống, nhẫn nhịn đến toàn thân phát run.
Ông cụ từng cười nói với cô "Là con" một khắc đó dường như chỉ mới ngày hôm qua, vài năm ở chung, đối xử với cô như cháu gái ruột. Ông cụ vẫn nóicô đi theo ông học tiến sĩ, nhưng cô vẫn kéo dài, kéo dài, cho tới bâygiờ cũng chưa từng thật sự suy nghĩ.
Bây giờ ư? Bây giờ cô nghĩ thông rồi, đáng tiếc không còn cơ hội nữa.
Vừa rồi ông cụ nói, muốn cho cô và Diệp Tử Nam phải thật tốt.
Cô từ từ quay đầu nhìn người đàn ông kia, cô và anh đi tới ngày hôm nay, thì làm sao mà còn có thể tốt được nữa?
Vài năm nay rốt cuộc là cô làm cái gì?
Cô cái gì cũng chưa làm, cái gì cũng chưa nghĩ, bây giờ mất đi mới biết được đã từng có được đã từng có bao nhiêu quý trọng.
Diệp Tử Nam đứng trước cửa sổ không xa hút thuốc, trong bệnh viện cấm hút.
Mà sau đó ông nội Diệp Tử Nam cũng chạy tới, tuổi tác đã cao nhưng mộtthân quân trang chỉnh tề làm cho ông lộ ra tinh thần quắc thước, dù saocũng là người từng trải qua sự đời, vào lúc này vẫn như trước bình tĩnhvững vàng hỏi tình hình.
Có lẽ liên quan đến nhà họ Diệp, rấtnhiều cấp trên trong giới chính trị và quân đội tới đây, mấy vị y tá mấy lần muốn tới ngăn cản Diệp Tử Nam, nhưng cũng chưa dám tiến lên.
Nói là hút thuốc, thật ra anh vốn không hít mấy hơi, một tay đặt vào túiquần, một tay cầm thuốc lá, chỉ là ngửa đầu nhìn bầu trời sao ngoài cửasổ, đốt từng khói thuốc dài mảnh tùy ý, sau đó lại hít tiếp, đốm đỏ khisáng khi tối, Túc Kỳ cảm giác dường như có vài thứ giống tàn thuốc bịthổi tan, vô tung vô ảnh biến mất.
Cái cảm giác này làm cho cô không biết vì sao hoảng sợ.
Bóng lưng anh cao ngất đơn độc, nhưng làm cho người ta có cảm giác an toàn, hấp dẫn cô, dienndanleequiidoon khiến cho cô muốn ôm anh từ phía sau, sau đó tựa vào lưng anh.
Diệp Tử Nam đưa lưng về phía cô, Túc Kỳkhông biết rốt cuộc trên mặt anh có biểu hiện gì. Đau lòng? Rơi lệ? Haylà vẫn thờ ơ như trước? Hoặc là vốn không có biểu tình gì.
Túc Kỳ biết, Diệp Tử Nam rất đau lòng, bất kể là trên mặt anh có biểu tình gì. Anh từng nói, từ nhỏ anh anh đã rất gần gũi với ông ngoại, mấy chục năm tình cảm là ai cũng không thể thay thế được.
Trong lúc con còn chưa biết nó, nó đã bắt đầu thích con rồi. Cho tới bây giờ nó cũng chưa từng nói với con sao?
Cô thật sự không biết rốt cuộc là từ lúc nào thì Diệp Tử Nam biết cô, lúc cô vẫn chưa biết anh sao?
Là lúc nào? Lúc ấy cô đang làm gì? Anh đang làm gì?
Không biết qua bao lâu, Túc Kỳ và rất nhiều người đứng trước giường Tần Tuyết Tùng, tất cả mọi người đều hiểu rõ, đây là lần gặp mặt cuối cùng, ngoại trừ những tiếng khóc nhỏ, phòng rất yên tĩnh.
Mẹ Diệp khóc không thành tiếng, Tần Tuyết Tùng gắng gượng cười, ánh mắt vô tri nhìn chaDiệp, chứa thiên ngôn vạn ngữ, lại nói không nên lời.
Cha Diệp ôm mẹ Diệp trong ngực, hốc mắt đỏ lên, "Ba, người yên tâm, những điều bamuốn nói con đều hiểu, 'những gì con đã hứa, nhất định tuân thủ cảđời'."
Thấy Tần Tuyết Tùng gật đầu, lại nhìn về phía Diệp Tử Nam, Diệp Tử Nam vội vàng tiến lên ngồi chồm hổm trước giường nắm tay ôngcụ, anh vừa nhìn về phía Túc Kỳ, Túc Kỳ bỗng nhiên đi qua quỳ gối bêncạnh Diệp Tử Nam, chờ ông cụ lên tiếng.
Ông cụ có thể dặn dò gìcũng đã dặn dò, có thể thật sự không nói ra lời, chỉ là nhìn hai ngườibọn họ cười, ánh mắt càng ngày càng rời rạc.
Diệp Tử Nam cầm tayông cụ rất chặt, vẻ mặt tuyệt vọng nhìn về phía ông, giọng nói run rẩymở lời, "Ông ngoại, đừng đi, xin người, đừng đi..."
Giọng khàn khàn, như là bị tầng tầng lớp lớp bánh xe nghiền qua.
Túc Kỳ cũng đau lòng giống thế, đau đến chết lặng rồi.
Cuối cùng ông cụ nhắm hai mắt lại.
Túc Kỳ nhìn thấy một giọt nước mắt trên chiếc chăn trắng như tuyết, Diệp Tử Nam vẫn nắm tay ông cụ như trước, đầu chôn xuống thật sâu, hai vai runrẩy, dường như đang cố gắng đè nén gì đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!