Chương 34: (Vô Đề)

Cúp điện thoại, Túc Kỳ nhìn ngoài cửa sổ, một câu cũng không muốn nói với anh.

Vốn cô tính hỏi anh còn bị sốt nữa không, xem ra có lẽ anh không cần tới sự hỏi han ân cần của cô.

Mãi cho đến khi về đến dưới lầu nhà cô, Túc Kỳ mới nhớ cô vốn không nói cho Diệp Tử Nam và tài xế, cô sống ở chỗ nào.

Tay cô đặt trên nắm cửa xe, quay đầu liếc nhìn Diệp Tử Nam một cái, đôi mắt Diệp Tử Nam vẫn nhắm như cũ, một bên mặt của anh ẩn trong bóng tối, một nửa mặt bên kia lộ ra có thể nhìn thấy nét tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, đuôi mắt xếch lên một đường, đôi môi mỏng lúc này hơi nhếch lên.

Trước kia khi ở cùng một chỗ cô không chú ý, bây giờ nhìn kỹ, thật cảm thấy người đàn ông này đúng là trời sinh yêu nghiệt.

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Cô mở miệng, "Tôi đi nhé."

Diệp Tử Nam hé nửa mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói, "Được."

Túc Kỳ mở cửa xe, một chân đạp ra ngoài, lại quay đầu, "Anh muốn lên ngồi một chút không?"

Túc Kỳ cũng không biết rốt cuộc cô muốn làm gì, cô chỉ nghĩ muốn cùng DiệpTử Nam ngây ngốc một lát, cô nghĩ muốn nghe anh nói chuyện, Diệp Tử Namim lặng ít nói như bây giờ khiến cho lòng cô trống trải.

Dườngnhư Diệp Tử Nam không nghĩ tới cô sẽ chủ động mời anh, nhìn cô không nói lời nào, mắt sáng như đuốc, quét cô từ trên xuống dưới, giống như muốnnhìn xem cô muốn làm gì.

Túc Kỳ bị anh nhìn nên xấu hổ, cười gượng, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi, nếu anh không muốn thì thôi."

Nói xong liền muốn xuống xe, Diệp Tử Nam quay đầu nói với tài xế, "Cậu về trước đi."

Túc Kỳ và Diệp Tử Nam một trước một sau đi vào thang máy, thang máy lên cao được mấy giây đột nhiên có một tiếng động lạ vang lên, sau đó bất thình lình dừng lại, Túc Kỳ không tự chủ được kêu lên.

"A!" Vừa kêu vừa nắm chặt tay Diệp Tử Nam.

Vẻ mặt Diệp Tử Nam khinh thường nhìn cô, vừa ra khỏi miệng liền mang theo không kiên nhẫn, "Đừng kêu!"

Nhưng không đẩy cô ra, ngược lại cánh tay hơi dùng sức giữ chặt cô.

Túc Kỳ vừa mốn nói chuyện, đèn trong thang máy liền chớp tắt vài cái, sau đó rơi vào một mảnh đen tối.

Túc Kỳ cố gắng mở to hai mắt nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, cô sớm linh tính thang máy có vấn đề, nhưng mà tầng trệt có vẻ cao, cô lại lười leo cầu thang, vẫn mang tâm lý may mắn, không nghĩ tới đúng lúc lần này lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhưng mà may mắn bây giờ còn có Diệp TửNam, cô bỗng nhiên ý thức được, hình như chỉ cần có người đàn ông nàybên cạnh cô, bất kể chuyện gì xảy ra cô cũng không sợ.

Nghĩ như vậy, cô nhích lại gần bên người Diệp Tử Nam.

Diệp Tử Nam móc điện thoại ra, ánh sáng yếu ớt xuất hiện, Túc Kỳ ló đầu mắt nhìn màn hình, không có tín hiệu.

"Làm sao bây giờ?"

"Có thể làm gì được? Xem em thuê được căn phòng tốt chưa+!"

Giọng nói Diệp Tử Nam trước sau như một không chút để ý, lúc này nghe cảm thấy như kiểu vui sướng khi người khác gặp họa.

Mặc dù Túc Kỳ dựa vào anh, nhưng lại không phục, "Anh có gì mà đắc ý chứ, bây giờ không phải anh cũng bị vây ở chỗ này sao?"

Diệp Tử Nam cực kỳ trào phóng hừ một tiếng.

Sau một lúc lâu, giọng nói Diệp Tử Nam vang lên trong bóng đêm, "Em không biết cứ như vậy chết đi cũng là một giải thoát sao?"

Giọng nói trong bóng đêm nghe qua tịch mịch trống trải.

Túc Kỳ nghe được hết hồn, sao anh có thể xuất hiện suy nghĩ này?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!