Tối hôm qua Túc Kỳ nằm trên giường trăn trở lăn qua lăn lại cả một đêm cũng không thể ngủ.
Lúc mới nằm lên giường, trên gối, trên chăn đều là mùi của Diệp Tử Nam, cô
nghe mùi của anh làm thế nào cũng không ngủ được. Về sau mang áo gối ga
giường và vỏ chăn đi đổi, rồi nằm tiếp lên giường, rốt cuộc cũng không
nghe mùi của anh nữa nhưng vẫn không có biện pháp đi vào giấc ngủ.
Càng nghe nhưng không thấy trong lòng lại càng nhớ lại, sau cùng lại đổi bộ
cũ về, lăn qua lăn lại toàn thân đầy mồ hôi, lúc nằm xuống lần nữa là đã tới ba giờ sáng. Cô nhìn giường trống không, lại thẹn thùng nhớ cái ôm
ấm áp của Diệp Tử Nam, cuối cùng từ từ đi vào giấc ngủ trong cảm giác
được vây quanh mùi Diệp Tử Nam.
Trước khi đi vào giấc ngủ còn
nghĩ ngợi thế này, thói quen này không tốt, phải nhanh chân bỏ đi, sau
này không còn Diệp Tử Nam, cô có thể ôm bộ khăn trải giường và vỏ chăn
này dùng cả đời không giặt sao?
Cô an ủi chính mình, năm đó quyết định cưới vội, nên ly hôn là một chuyện bình thường biết bao, không cần để trong lòng, năm đó cưới vội, bây giờ xa cách vội, cũng xem như là
trước sau ăn ý, về sau đóng lên dấu chấm tròn, đưa cho Diệp Tử Nam một
tờ, tất cả lại bắt đầu lần nữa.
Ngày hôm sau đi dạy mắt vẫn đỏ như cũ. Trần Tư Giai xoay xung quanh cô ba vòng, "Cô giáo Túc, gần đây cậu bị làm sao vậy?"
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
Túc Kỳ ngồi xuống xoa xoa huyệt thái dương, liên tiếp mấy ngày không ngủ ngon, đầu óc không tỉnh táo.
"Gần đây buổi tối cùng Diệp Tử Nam vận động nhiều quá nên phát hỏa?"
Bây giờ cái tên đó với cô đặc biệt nhạy cảm, nghe được liền bắt đầu xù lông, "Về sau trước mặt tớ đừng nói ra ba chữ đó nữa."
"Ồ, khi nào thì tổng giám đốc Diệp được đối xử như Thẩm Ngôn Lỗi rồi hả? Tên của anh ấy cũng không thể nói ra sao?"
Túc Kỳ hiểu rõ nếu không nói rõ ràng cho Trần Tư Giai, thì cô ấy sẽ không chịu bỏ qua.
"Tớ và Diệp Tử Nam tạm thời xa nhau."
Túc Kỳ chuẩn bị thật lâu mới nói ra miệng, nói xong câu đó liền cảm thấy hết cả sức sống.
Trần Tư Giai giật mình, "Tạm thời, xa nhau? Đây là ý gì hả?"
"Ý là ở riêng ấy."
"Là cậu nói hay chính anh ấy nói?"
"Anh ấy."
"Vì sao? Bởi vì cái người Đường gì đó hả?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!