Chương 30: (Vô Đề)

"Nói đi! Con im lặng như đứa trẻ là có ý gì đây!"

Cha Diệp nhận ly trà mẹ Diệp đưa qua rồi trực tiếp quăng tới, Túc Kỳ chỉ

còn kịp kinh hô (kinh sợ rồi hét lên) một tiếng, cái chén và nước trà

nóng bỏng liền nện vào trên người Diệp Tử Nam, cái chén bể tan tành dưới đất, quần áo ẩm ướt một mảng, vẫn còn bốc lên hơi nóng.

Diệp Tử Nam ngay cả hừ một tiếng cũng không.

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Túc Kỳ quay đầu liếc anh một cái, vẻ mặt anh bình tĩnh. Cô bỗng nhiên nhớ

tới một câu, càng thoạt nhìn là người bình tĩnh, càng có thể khơi dậy

sóng gió.

Trong ngày thường Diệp Tử Nam rất mềm mỏng có lễ phép,

tác phong nhanh nhẹn, lúc này lại bướng bỉnh như đứa trẻ, luôn luôn hiếu thuận với cha mẹ lại không tiếc chống đối.

Cho tới bây giờ cô

cũng không cho rằng Diệp Tử Nam và từ bướng bỉnh này có quan hệ, kém khá xa anh trong ngày thường không chút để ý.

Mẹ Diệp nhỏ giọng trấn an cha Diệp, Túc Kỳ quay đầu đi, nhẹ giọng mở miệng, "Ba, mẹ, chuyện

này là không có thật, Tử Nam làm ăn buôn bán xã giao bên ngoài, phụ nữ

là không thể thiếu, không thể tránh được gặp dịp thì chơi, ba và mẹ cũng biết, con không thích trường hợp đó, anh ấy cũng là không còn cách

nào."

Túc Kỳ biết, cha mẹ Diệp nói và làm toàn bộ những thứ này,

một nửa là giận thật sự, còn một nửa là làm cho cô xem. Cô cố ý xem nhẹ

lời mẹ Diệp nói lúc trước, chỉ nói rằng toàn bộ những việc này chẳng qua cũng là do các phóng viên giải trí cố tình gây chuyện, làm cho Đường

Nhiễm Băng không hề dính líu tới mà chỉ là người qua đường Ất Giáp.

Không biết có phải cô nhập vai diễn quá sâu, mà nói xong hốc mắt đỏ lên, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy.

Cha mẹ Diệp nghe xong lời cô nói, bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Thật lâu sau, cha Diệp thở dài, giọng nói lộ ra vẻ tang thương, "Về thư

phòng phía sau chép lời giáo huấn, chép đến khi nào hiểu được, thì khi

đó đến gặp ba."

Diệp Tử Nam không có chút mảy may chần chừ, xoay

người liền đi ra ngoài, từ đầu đến cuối không hề liếc cô một cái. Trong

lòng Túc Kỳ lành lạnh, chan chát.

Cơm trưa, cơm tối, trên bàn cơm yên tĩnh ngay cả tiếng va chạm bát đũa cũng không có, không khí ép

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!