Chương 3: (Vô Đề)

Lúc tan tầm Túc Kỳ từ cửa sau của trường học đi ra ngoài, đi qua hai đèn xanh đèn đỏ, liền thấy xe Diệp Tử Nam dừng trước một quán cà phê, cách thật xa thì nhìn thấy ngón tay của anh để trên cửa kính xe mang theo điếu thuốc, tỏa ra màu trắng của sương khói.

Đúng lúc tan học của trường Cao Phong Kỳ, trên đường đi lại rất nhiều người, Túc Kỳ rất vất vả tiêu sái đi đến bên cạnh xe thấy Diệp Tử Nam đang nhìn người đi đường đến ngẩn người, ngay cả cô đến bên cạnh xe cũng không biết.

Túc Kỳ vừa định gọi anh, thì anh bỗng nhiên quay sang cười với cô, hoàn toàn không còn dáng vẻ ngẩn người im lặng suy nghĩ nữa.

Túc Kỳ mơ hồ, vừa rồi anh rốt cuộc có ngẩn người hay không?

Lên xe Túc Kỳ mới phát hiện Diệp Tử Nam toàn thân đều mặc đồ thoải mái, không khí bên trong xe mang theo hương sữa tắm quen thuộc tỏa ra mùi thơm ngát. Cô nhớ rõ buổi sáng lúc ra cửa anh rõ ràng mặc quần áo ngay ngắn, nói là hôm nay phải họp.

"Anh về qua nhà rồi à?"

Diệp Tử Nam vừa đổi xe vừa không chút để ý trả lời cô, "Ừ, vì buổi chiều không có việc gì nên về nhà ngủ bù một giấc."

Trong lòng Túc Kỳ cảm thấy vô cùng bất công, chính mình làm ông chủ thật là tốt.

Hình như không khí gọi điện lúc chiều vẫn duy trì đến bây giờ, bên trong xe đặc biệt im lặng, Diệp Tử Nam lái xe mặt không chút thay đổi, dường như kiên nhẫn vô cùng tốt, cho dù trước mặt tấm chắn bị rối tinh rối mù cũng không thấy trên mặt anh có một chút không kiên nhẫn.

Cái khác không nói, về điểm ấy Túc Kỳ vẫn rất bội phục, nhìn phía trước một đoàn xe dài như rồng, nửa ngày cũng chưa di chuyển một chút, nếu là cô lái xe, đã sớm bốc hỏa, khẳng định không có biện pháp thản nhiên ở một chỗ giống như anh.

Rõ ràng không lớn hơn cô mấy tuổi, thế nhưng ở mỗi phương diện đều mạnh hơn cô rất nhiều.

Túc Kỳ rối rắm nửa ngày, tính tán gẫu vài câu thay đổi không khí một chút, vốn là cô không đúng, từ nhỏ Túc Kỳ là đứa trẻ nghe lời, cha mẹ Túc cũng thường xuyên dạy dỗ cô, giữa vợ chồng với nhau phải nhường nhịn lẫn nhau, tôn trọng nhau, như vậy hôn nhân mới có thể lâu dài, chiến tranh lạnh là điều không thể chấp nhận được. Nhưng suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm thấy đề tài. Nói chuyện trường học, nhất định anh sẽ không có hứng thú. Hỏi anh chuyện công việc, cô cũng không hiểu.

Tâm sự Bát Quái của làng giải trí, chắc chắn sẽ bị anh xem thường. Suy nghĩ vòng vo nửa ngày, chợt lóe ra, vẻ mặt hưng phấn mở miệng, "Công ty của các anh có phải có nhiều rất người đàn ông độc thân có điều kiện tốt?"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Túc Kỳ mới cảm thấy quá đột ngột, xe bỗng nhiên chạy cong một đoạn rồi mới tiếp tục chạy thẳng tắp, Diệp Tử Nam đoán ra được đầu mối liếc cô một cái không nói chuyện.

Túc Kỳ lẩm bẩm giải thích, "Không phải em, là Trần Tư Giai..... Cô ấy..."Nói xong, Túc Kỳ thở ra, đem lời ban đầu tính nói ra nuốt xuống bụng.

Diệp Tử Nam lại đột nhiên mở miệng, Trần Tư Giai thích người như thế nào?"

Túc Kỳ ngẩng đầu nhìn anh, chẳng biết làm sao liền nói ra câu, "Thích người như anh."

Lần này Diệp Tử Nam bình tĩnh đón nhận, "Trong công ty có mấy chàng trai cũng không tệ lắm, em xem đi, tìm thời gian sắp xếp cho bọn họ gặp mặt."

Sau khi đề tài này chấm dứt, bên trong xe lại lâm vào trầm mặc.

Túc Kỳ quay đầu nhìn phong cảnh hồi lâu, cuối cùng cố lấy dũng khí quay đầu, "Em không có ý gì khác, không cho anh tới cửa trường học đón là em sợ người khác nhìn thấy, không phải không ai nhận ra anh, em sợ người khác tra hỏi chuyện chúng ta làm mọi thứ thêm phức tạp, anh cũng biết anh có bao nhiêu nổi tiếng, em cảm thấy cuộc sống bây giờ rất tốt rất yên ổn, em không muốn có một số người không quan trọng làm phiền chúng ta.

Nếu anh cảm thấy như vậy không được, lần sau đến cửa trường học đón em."

Túc Kỳ 'một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm' nói ra suy nghĩ của mình, sau đó lẳng lặng chờ đợi sự phản ứng của Diệp Tử Nam.

Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, xe vững vàng dừng lại, Diệp Tử Nam quay lại sờ đầu Túc Kỳ và cười, "Anh vừa rồi đang suy nghĩ chuyện khác, không phải giận em."

Anh cười, vẻ mặt lạnh như băng vừa rồi đều tan hết, khóe mắt vừa mang theo lo lắng, vừa mang theo trời băng đất tuyết rồi tới xuân về hoa nở.

Túc Kỳ cứng đờ, trong trí nhớ cũng có người vừa cào loạn mái tóc dài của cô vừa cưng chiều chìm đắm trong nụ cười của cô.

Khi Túc Kỳ theo phía sau Diệp Tử Nam đi vào ghế lô, ở giữa đoàn người cả trai lẫn gái liếc mắt đã thấy được người con trai đó, vẫn như vài năm trước ở trên sân bóng rổ.

Khi đó, Túc Kỳ vừa bước vào trường đại học A, bởi vì cha mẹ Túc đều là giáo sư của trường đại học A, nên Túc Kỳ từ nhỏ ở trong sân trường này lớn lên, vì thế không cảm thấy có chút mới mẻ nào. Ngày đó cô chuẩn bị ngủ thì bị Trần Tư Giai kiên quyết kéo cô đi xem sinh viên mới đấu bóng rổ, trong ngoài ba vòng của sân bóng rổ vây quanh rất người, âm thanh cố lên như dậy sóng, rất náo nhiệt.

Ngày mùa hè ánh sáng chói mắt rất không tốt, Túc Kỳ theo Trần Tư Giai đi đến phía trước, liếc mắt một cái thì thấy một nam sinh đang nhảy lên ném bóng vào rổ, người nhảy lên nhảy xuống rất đúng lúc, bóng đã vào giỏ, mang theo tiếng hoan hô của mọi người.

Trần Tư Giai cũng mang theo vẻ mặt vui vẻ tung tăng túm Túc Kỳ, "Này, chính là người kia, có thấy không? Nghe nói cậu ấy cùng vào học với chúng ta, là nhân tài của Học viện đó! Người rất đẹp trai tính cách lại tốt, cười rộ lên càng không phải nói, ngày khai giảng đã gây nên một chấn động lớn."

Túc Kỳ nghiêng đầu nhìn, khuôn mặt kia quả thật rất hấp dẫn người khác, mày kiếm mắt sáng, dưới ánh mặt trời, trên da thịt mang theo mồ hôi trong suốt, động tác nhanh nhẹn ngăn cản đối phương tấn công có khi tràn đầy sát khí ném bóng vào giỏ, ánh mắt kiên định, gắt gao mím chặt môi, khi thấy bóng vào giỏ lại cười như đứa trẻ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!