Từ quán cà phê đi ra, ý chí chiến đầu sục sôi vừa rồi của Túc Kỳ tan thành mây khói, vừa lúc
nãy cô dũng cảm không sợ hãi đều là giả vờ, nói thật, cô đúng là sợ Diệp Tử Nam nhìn thấy mấy tấm hình kia.
Không phải nói Diệp Tử Nam là kẻ ngốc, mà chỉ là mấy tấm hình kia chụp rất mờ ám.
Cô gọi điện cho Diệp Tử Nam, sau khi vang lên rất lâu bên kia mới nghe máy.
"Diệp phu nhân."
"Trợ lý Tô, Diệp Tử Nam có đó không?"
"Tổng giám đốc Diệp đang họp, cho phép tôi hỏi chị có chuyện gì sao."
"Cuộc họp rất quan trọng sao?"
"Rất quan trọng."
"À..., vậy tôi không sao, cúp máy trước nhé."
Xem ra gọi điện thoại là không thể thực hiện được, cô gọi điện xin phép
trường học, quyết định đi tìm Diệp Tử Nam, trước mặt thẳng thắn được
khoan hồng.
Từ khi cô và Diệp Tử Nam kết hôn rất ít đi công ty
của anh, dựa vào ấn tượng tìm đến chỗ ấy, nhìn qua kính phòng họp trong
suốt, bên trong ngồi đầy người, sắc mặt Diệp Tử Nam trầm lặng ngồi ở
trung tâm tập trung tinh thần nghe cái gì đó. Cô đi tới văn phòng Diệp
Tử Nam, vừa định đẩy cửa đi vào chờ anh, đã bị thư ký lễ phép ngăn lại.
Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.
"Thật xin lỗi, chị, xin hỏi chị tìm ai?"
Túc Kỳ nhìn gương mặt xa lạ này, "Tôi tìm Diệp Tử Nam."
"Thật xin lỗi, xin hỏi chị có hẹn trước không?"
"Hẹn trước?" Túc Kỳ nhíu mày, "Không có."
Chẳng lẽ muốn gặp chồng mình còn cần hẹn trước sao?
"Thực xin lỗi, chị, chị không hẹn trước thì không thể vào ạ."
Thư ký nhìn người phụ nữ trước mặt, bộ dáng rất đẹp, dùng đồ trang sức
trang nhã, so với những người kia đến đây tìm Diệp Tử Nam thì người phụ
nữ này gọn gàng yếu ớt hơn nhiều, nhưng không hề khiến cho người ta cảm
thấy chán ghét.
Túc Kỳ nhìn vẻ mặt kiên định của thư ký, chỉ có thể xoay người đi góc ghế sofa chờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!