Chương 27: (Vô Đề)

Diệp Tử Nam, người kia trong nghề ngoài nghề, trưởng bối họ hàng thân thuộc cũng đều khen người đàn ông đó, không chỉ có tướng mạo phẩm chất hơn người, mà về mặt sự nghiệp cũng sáng như ánh mặt trời buổi trưa.

"Diệp Tử Nam..."Thẩm Ngôn Lỗi rốt cuộc cũng mở miệng, nghe không ra giọng điệu gì, "Anh ta tốt với em không?"

Túc Kỳ không có ngừng nhìn mà trả lời, "Tốt."

Âm thanh bình tĩnh yên ả.

Thẩm Ngôn Lỗi có chút buồn bã, miễn cưỡng cười, "Em đi theo anh ta sẽ hạnh phúc, sự nghiệp nhà họ Diệp rất lớn, bối cảnh lại thâm sâu, anh ta đối với em lại tốt, em...."

Truyện được Edit bởi hancoi và đăng duy nhất tại: Diễn Đàn Lê Quý Đôn, mọi trang khác đều là hàng coppy không xin phép.

Túc Kỳ bỗng nhiên cười rộ lên, âm thanh rất nhẹ, nhưng những câu nói như đâm vào tim Thẩm Ngôn Lỗi.

"Thẩm Ngôn Lỗi, Túc Kỳ tôi là loại người này sao? Bây giờ nói thế giống như là tôi vì bám vào cành cao nhà họ Diệp mới từ bỏ anh! Chuyện giữa chúng ta với nhà họ Diệp cùng Diệp Tử Nam có liên quan gì? Là anh chọn rời bỏ tôi trước."

"Anh ghen tỵ với anh ta." Thẩm Ngôn Lỗi trầm thấp mở miệng, ngay cả Túc Kỳ cũng hoài nghi mình nghe lầm.

"Anh nói cái gì?"

"Tiểu Kỳ, anh hối hận rồi. Anh vô số lần tự nói với mình phải vứt bỏ em, nhưng vẫn là không nỡ. Hiện tại anh mới hiểu được, không có em, tương lai của anh sao có thể gọi là tương lai? Cho dù nhà họ Thẩm sẽ nở mày nở mặt đối với anh mà nói còn có ý nghĩa gì nữa?"

Cuối cùng tầm mắt Túc Kỳ từ bầu trời đầy sao thay đổi vị trí lên trên mặt anh ta, "Hiện tại nói những thứ này đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa rồi."

Qua rất lâu mới nghe đến âm thanh Thẩm Ngôn Lỗi, trầm thấp từ tốn, "Anh chỉ muốn hỏi em, nếu anh quay đầu lại, em có còn đứng đó không?"

Túc Kỳ lập tức hoảng lên, cô nhìn Thẩm Ngôn Lỗi, vẻ mặt anh ta cô đơn.

Cô đột nhiên đứng lên rồi đi về.

Bây giờ cô đã kết hôn, mà anh ta cũng đã có vợ chưa cưới, làm sao anh ta có thể nói ra mà không chịu trách nhiệm như thế? Cho dù anh ta chưa lập gia đình còn cô chưa gả, vậy thì thế nào? Dựa vào gì mà cô còn đứng đó?

Lúc ấy là anh ta buông tay rời đi, dựa vào cái gì mà cô vẫn đứng ở đó? Dựa vào cái gì chứ!

Đường nhỏ trong hoa viên phủ kín đá cuội, gập ghềnh, Túc Kỳ vội vội vàng vàng bước đi trên đó, chân vừa lệch liền muốn té xuống.

Thẩm Ngôn Lỗi theo hai bước đỡ lấy cô, Túc Kỳ ngã vào lòng anh ta, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy trước mặt cặp mắt quen thuộc cùng ánh mắt không thể bỏ qua sự ân cần và lo lắng, cô đẩy mạnh anh ta ra, chạy trối chết.

Túc Kỳ trở lại phòng ngủ dựa sau cánh cửa, trong lòng vẫn hoảng loạn như cũ, trong đầu rối thành một nùi, bỗng nhiên muốn tìm người nói chuyện, nói cái gì cũng được.

Cô nhào lên giường, ra sức lung lay người trên giường, "Trần Tư Giai, cậu mau ngồi dậy nói chuyện với tớ đi!"

Người trên giường đang ngủ say bị ồn ào làm cho tỉnh, cơn tức phát ra, "Cậu tránh ra! Hơn nửa đêm không ngủ được còn không để cho tớ ngủ! Cậu là đồ bệnh thần kinh!"

Nói xong gạt cô ra vùi đầu vào trong chăn ngủ tiếp.

Túc Kỳ thất vọng đứng lên, mò mẫm di động trong túi áo, lấy ra cầm trên tay.

Cùng lúc đó, Diệp Tử Nam đang cùng Giang Thánh Trác Thi Thần và mấy người bạn ăn cơm, em gái Thi Thần Thi Nhã Tinh bât ngờ tham gia.

Vẻ mặt Giang Thánh Trác cười không đứng đắn, "Em gái Tinh, sao chỉ có một mình em, chồng chưa cưới của em đâu?"

Suy cho cùng là tuổi còn nhỏ, dù cho yêu cầu nghiêm khắc tiểu thư khuê các từ nhỏ đến lớn, vẫn là chưa thoát khỏi tính trẻ con, hiện tại cũng không có người ngoài, không khỏi có chút bộc lộ bản tính, "Bạn bè đại học của anh ấy cùng tụ tập, nói là không cho mang theo người nhà, liền ném em lại một mình đi chơi rồi."

Mọi người nghe xong cười ha hả, kiểu cô gái nhỏ oán hận, mọi người liền xem là đang nghe câu chuyện cười.

Diệp Tử Nam vô ý hỏi một câu, "Đi chơi chỗ nào hả?"

"Thì là cùng thành phố Y chỗ giáp với thì trấn nhỏ đó, nghe nói thị trấn nhỏ đó yên tĩnh lại xinh đẹp, đặc biệt lúc có tuyết rơi, có phải vậy không, anh Tử Nam?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!