Chương 19: (Vô Đề)

Nghĩ tới đây, Diệp Tử Nam nắm chặt cánh tay trong tay, trong ngực là 'ôn hương nhuyễn ngọc', bên tai hô hấp yên ổn kéo dài, tay anh vuốt vuốt đuôi tóc, cảm giác mềm mại hương thơm mát của kem dưỡng tóc quanh quẩn đầu ngón tay anh.

Nếu như ngay lúc đó rút người trở ra, vẫn duy trì khoảng cách bạn bè, vậy quan hệ của bọn họ có lẽ sẽ lâu dài hơn.

Diệp Tử Nam vén một góc chăn lên, nhẹ nhàng di chuyển cánh tay bị Túc Kỳ đè ép cả đêm. Nửa người đau đớn chua xót tê dại, giống như bị mấy vạn con kiến cắn xé.

Cô cũng thật kỳ lạ, bình thường lúc hai người họ đi ngủ, cô cực kỳ rất không đàng hoàng, luôn chiếm hơn nửa cái giường, thường cách một lúc lại đổi một tư thế. Nhưng mỗi lần bọn họ ôm nhau ngủ, cô lại có thể ngoan ngoãn duy trì một tư thế đến trời sáng. Thường ngày thì hướng về anh giương nanh múa vuốt, chỉ có thời điểm vùi vào ngực anh mới dịu dàng nhu thuận giống như con mèo nhỏ.

Diệp Tử Nam nhét góc chăn cho cô, cúi đầu nhìn cô mấy lần rồi đứng lên. Đi tới trước cửa sổ phòng khách sát đất, kéo màn cửa sổ ra.

Mặt trời phía đông vừa ló dạng, bầu trời rộng lớn bao la, mặt trời dần dần lên cao, chiếu sáng cả thành phố.

Cơ thể Diệp Tử Nam căng ra, anh cũng không biết mình bị làm sao, đột nhiên bắt đầu nhớ lại chuyện lúc trước, hơn nữa mỗi lần nhớ lại là cả một đêm. Đồng thời anh cũng không nghĩ tới chính là, mình vậy mà nhớ rõ ràng như thế, ngay cả một chi tiết rất nhỏ cũng nhớ rõ ràng.

Người khác đều nói, khi một người bắt đầu nhớ lại chuyện cũ là nói rằng hắn đã già rồi. Chẳng lẽ là, anh già thật rồi?

Tiếng chuông điện thoại nhàm chán vang lên, Diệp Tử Nam cau mày, nhìn dãy số xa lạ mà quen thuộc trên màn hình, chân mày nhăn sâu hơn, anh chậm chạp không nhận, khi tiếng chuông sắp kết thúc mới nghe máy.

"A lô." giọng điệu trước sau như một không chút để ý.

Bên kia giọng nữ dường như đối với anh rất hiểu rõ, biết anh luôn dùng âm thanh trong trẻo lạnh lùng này, không có chút nào không vui, "Ngại quá, sớm như vậy đã gọi điện cho anh, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?"

Thật lâu cũng không có âm thanh nào khác, Diệp Tử Nam vươn ngón tay vẽ đóa hoa lên rèm cửa sổ, nhàn nhạt đáp một câu, "Không có."

"Em vừa mới diễn xong, đang trên đường trở về, qua báo chí thấy có đưa tin về anh, liền gọi điện cho anh," giọng nữ bên kia dừng lại mấy giây, trong âm thanh dễ nghe mang theo chút cẩn thận, "Anh hẳn là biết, em đã trở về?"

Diệp Tử Nam vẽ xong một đóa, lại vẽ thêm một đóa bên cạnh, "Biết, tôi có nghe nói."

"Vậy chúng ta tìm thời gian thích hợp gặp mặt một lần đi?"

Diệp Tử Nam không trả lời ngay, bên kia dường như cũng có tính kiên nhẫn cực tốt, cũng không thúc dục anh, lẳng lặng chờ.

Anh xoay người đi vào phòng khách, sau khi ngồi xuống, tìm điếu thuốc trên bàn rồi hút, ngậm điếu thuốc trong miệng, sau khi đốt hút một hơi, phun ra khói mù lượn lờ, mới híp mắt nói, "Được."

Túc Kỳ vừa mới đi tới phòng khách liền bị mùi thuốc lá làm ho sặc sụa, cô bịt mũi mở cửa sổ ra, vẻ mặt ghét bỏ, "Mới sáng sớm ngủ dậy liền hút thuốc lá, kẻ nghiện thuốc!"

Diệp Tử Nam dập tắt điếu thuốc, ngón cái xoa mi tâm, vừa lên tiếng mới phát hiện âm thanh khàn khàn khô khốc, "Nâng cao tinh thần, hôm này có một hợp đồng muốn ký."

Đợi cả phòng khói thuốc tản đi, Túc Kỳ mới nhìn thấy vẻ mặt Diệp Tử Nam mệt mỏi, đi tới ngồi cạnh anh, "Tối hôm qua ngủ không ngon sao?"

Diệp Tử Nam chợt dựa sát vào, đầu để trên vai cô, hai tay để lên hai cánh tay cô, sau đó thì không hề động đậy.

Túc Kỳ muốn đẩy anh ra xem thế nào, nhưng hai tay anh ra sức ngăn cô lại.

"Anh làm sao vậy?" Túc Kỳ không thể không mặc cho anh dựa vào.

"Không sao, có thể để cho anh dựa vào một lát, chỉ một lát thôi." Âm thanh bay bổng, để lộ không có chút sức lực và mệt mỏi.

Túc Kỳ chợt có chút hoảng hốt, ở trong trí nhớ của cô, Diệp Tử Nam vẫn là người rất tốt rất đáng tin để dựa vào, từ khi quen biết chưa từng phát hiện thấy dáng vẻ này, yếu đuối? Băn khoăn? Những từ này giống như đều không nên xuất hiện trên người anh.

Túc Kỳ mở miệng muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Túc Kỳ vốn đang lo lắng, sáng sớm làm điểm tâm với Diệp Tử Nam và cùng nhau ăn, ăn không đến vài miếng liền bỏ đi, Diệp Tử Nam ra cửa không bao lâu, cô cũng ra khỏi nhà, buổi trưa hẹn đến nhà Trần Tư Giai ăn cơm ké.

Mặc dù Trần Tư Giai tính tính tùy tiện cẩu thả, nhưng ở phương diện nấu nướng cô ấy là cao thủ, trước kia lúc đi học, lén lén lút lút nấu ăn trong ký túc xá, mỗi lần đều thu hút rất nhiều người trọ phòng bên cạnh.

Nhắc tới tài nấu nướng của Trần Tư Giai, Túc Kỳ luôn thèm thuồng ba thước, trong lòng cô, Trần Tư Giai dù chỉ là nấu mỳ ăn liền cũng ăn ngon hơn so với cô nấu.

Ăn cơm xong hai người mệt mỏi ngã xuống ghế salon xem tivi, Túc Kỳ không yên lòng cầm điều khiển đổi kênh, đổi từ kênh đầu đến kênh cuối, rồi lại từ kênh cuối đến kênh đầu tiên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!