Chương 10: (Vô Đề)

Tối thứ sáu mưa cả đêm, sáng ngày hôm sau mặc dù mặt trời chiếu sáng rực rỡ, nhưng nhiệt độ đã xuống thấp, gió thổi nhè nhẹ, thời tiết mát mẻ cuối thu dường như đến sớm hơn.

Túc Kỳ quay đầu nhìn Diệp Tử Nam tập trung lái xe, mặt anh u ám, cùng không khí tươi sáng ngoài trời tạo thành thế đối lập.

Túc Kỳ nhấn phím, tiếng nhạc nhẹ nhàng chậm rãi phát ra. Cô buồn chán mở hộp đựng đồ ra, mặc sức tìm tòi, chợt mắt cô sáng lên, giơ đĩa CD hỏi Diệp Tử Nam, "Anh vẫn theo dõi ngôi sao à? Thật không nhìn ra."

Hình ảnh bên ngoài CD là một cô gái rất đẹp. Chiếc xe này mặc dù Diệp Tử Nam không thường xuyên đi, khi làm việc tất nhiên có chiếc xe xa hoa màu đen có rèm che kia đưa đón, lúc đi chơi phần lớn dùng chiếc xe có phong cách thể thao, trong nhà để xe còn có hai chiếc dự bị, thế nên đồ trên xe này tuyệt đối không thể nào là của người khác.

Diệp Tử Nam hoàn mỹ không thiếu sót xuất hiện vẻ mặt bối rối, nhưng rất nhanh liền che dấu được, phá lệ giải thích một câu, "Nghe nói giọng cô ta không tệ, mua nghe thử một chút."

"Túc Kỳ khoa trương "A" một tiếng, nhìn mặt của anh rất hiền lành nói, "Anh yên tâm đi, thích thì nói thích, theo đuổi ngôi sao cũng không có gì mất mặt. Cái người Đường Nhiễm Băng này em cũng thích, dáng người xinh đẹp, mặc dù là tài năng trở về nước phát triển vai trò mới, nhưng lĩnh vực ca hát bản lĩnh cũng rất thâm hậu, không giống một số người, đều là bình hoa, anh rất tinh mắt."

Diệp Tử Nam liếc cô một cái, "Cám ơn lời khen."

Túc Kỳ bỏ CD này vào trong máy, "Chúng ta nghe cái này đi."

Cô nhấn phím, sau một đoạn trống không, giọng nữ tinh khiết mờ ảo bay bổng trong xe, êm đềm dễ nghe, giống như âm thanh tự nhiên.

Khi nghe giọng con gái vang lên khoảnh khắc đó chân mày Diệp Tử Nam nhíu lại.

Cha Diệp mặc dù ở địa vị cao, nhưng thái độ làm người rất khiêm tốn không phô trương, sinh nhật chẳng qua chỉ là dịp người trong nhà tụ tập với nhau một chút. Diệp Tử Nam vừa mới dừng xe, Túc Kỳ liền thấy Diệp Tử Đồng cười hì hì chờ ở cửa.

Diệp Tử Nam tắt máy xuống xe, Túc Kỳ quay đầu liếc nhìn hộp quà trên ghế ngồi phía sau, nghiêng người với lấy được quà rồi cũng xuống xe.

"Anh hai, chị hai." Diệp Tử Đồng đã chạy tới nắm cả cánh tay Túc Kỳ, cô nhỏ hơn Túc Kỳ mấy tuổi, tuổi còn nhỏ, lúc nào cũng có dáng vẻ không buồn không lo.

Diệp Tử Nam nở nụ cười đầu tiên trong mấy ngày này, quay về phía Diệp Tử Đồng nói, "Sao chờ ở đây thế hả?"

"Bắt đầu rồi mà anh chị chưa tới, mẹ kêu em ra xem một chút."

Diệp Tử Nam liếc nhìn Túc Kỳ, "Vậy mau vào đi thôi."

Mới vừa vào cửa thấy người một nhà ngồi trên ghế sa lon nói chuyện phiếm, cha Diệp thấy họ mở miệng nói, "Mau tới đây ngồi, dọn cơm liền đi."

Túc Kỳ giơ hộp quà nhìn Diệp Tử Nam một chút.

Diệp Tử Nam vẻ mặt lạnh nhạt, giống như căn bản không muốn có bất kỳ quan hệ nào với món quà này, hoặc là nói, không muốn cùng cô có bất kỳ quan hệ gì.

Cô chỉ có thể cười cười đưa quà tặng cho cha Diệp, "Ba, sinh nhật vui vẻ."

Khi cha Diệp mở hộp quà, mắt sáng lên, cùng mẹ Diệp nhìn nhau một cái, cẩn thận đóng lại, cười nói, "Tiểu Kỳ thật có tâm."

Vẻ mặt Mẹ Diệp yêu quí nhìn cô, xem ra quà tặng này rất đúng ý.

Lúc ăn cơm người một nhà nói cười rất vui vẻ, ăn cơm xong, cha Diệp kêu Diệp Tử Chương và Diệp Tử Nam vào thư phòng, để lại mấy người phụ nữ ngồi trên sô pha vừa xem ti vi vừa nói chuyện.

Diệp Tử Đồng là con gái nhỏ tuổi nhất nhà, từ nhỏ rất được cưng chiều, cô nhìn theo bóng lưng của cha Diệp làm nũng, "Ba, lần nào ba cũng chỉ gọi anh cả anh hai nói chuyện riêng, Sao không gọi con? Con cũng là con ba, mà ba chẳng quan tâm con tý nào!"

Cha Diệp xoay người lại cười một tiếng, "Vậy con cùng đi đi."

Hai anh em Diệp Tử Nam nhìn cô em gái này, vẻ mặt đau khổ trăm miệng một lời nói, "Em sẽ hối hận."

Diệp Tử Chương và Châu Dục đã kết hôn mấy năm rồi, năm ngoái vừa lên chức ba, Châu Dục ôm đứa nhỏ cùng các cô cười cười nói nói.

Tâm tư Túc Kỳ đều đặt trên đứa nhỏ bên cạnh, da trắng mịn mềm mại, huơ tay múa chân vung quả đấm nhỏ dáng vẻ rất đáng yêu. Cô vươn nhẹ tay nhẹ nhàng trêu chọc, trên mặt mang theo nụ cười.

Mẹ Diệp nhìn bộ dáng của cô, lơ đãng nói một câu, "Nếu thích như vậy thì chính mình mau sinh một đứa đi."

Túc Kỳ lập tức liền trợn tròn mắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!