Chương 5: (Vô Đề)

12

Những người đi lướt qua nhìn tôi với ánh mắt khác nhau, tôi bình tĩnh ngẩng đầu lên.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy ánh mắt lạ lùng phía sau có thể xuyên qua cơ thể mình.

Điều này khiến tôi cảm thấy cực kỳ tổn thương lòng tự trọng.

Mạnh Hân bước đi thẳng về phía trước, theo sát bên cạnh cô ấy là Lâm Viện Viện.

Bên ngoài chẳng biết từ khi nào trên trời đã bắt đầu đổ mưa.

Cơn gió mùa thu quét qua, cảnh vật xung quanh hoang tàn xơ xác.

Lâm Viện Viện từ trong túi lấy ra một cây dù, nhanh chóng mở dù lên trước khi tôi kịp cởi áo khoác che lên đầu cho Mạnh Hân.

Mạnh Hân rũ mắt xuống, không hề liếc nhìn tôi lấy một lần nào giống như tôi là một người vô hình.

Cảm giác bị phớt lờ này khiến trái tim tôi đau nhói, cảm giác như có hàng nghìn cây kim đ.â. m vào, đau đớn đến mức không thể nào thở nổi.

Cô ấy lấy điện thoại di động của tôi từ trong túi ra, đưa cho tôi.

Lúc này, cô ấy mới liếc nhìn tôi một lần.

Cái nhìn này khiến trái tim tôi run lên.

Ánh mắt lạnh lùng đầy vẻ chế nhạo, khinh bỉ.

Cô ấy nói: "Cố Minh, trước cuối tháng này, chúng ta sẽ ly hôn."

"Tiền mà anh chuyển cho Khương Khả, nếu không lấy lại đủ đến từng xu, tôi sẽ trực tiếp khởi kiện."

"Nếu như anh còn có chút lương tâm thì hãy để lại cho tôi sáu mươi phần trăm tài sản."

"Nhà cửa xe cộ đều là tài sản trước hôn nhân của anh, không có liên quan gì đến tôi."

"Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ nhờ luật sư soạn thảo thỏa thuận ly hôn, có chuyện gì anh cứ liên hệ trực tiếp với luật sư của tôi.

"Tôi há to miệng, đột nhiên cảm thấy hai tay run rẩy, đầu óc choáng váng, hơi thở nghẹn lại. Khi tôi lấy lại được ý thức, mới nhận ra mình đang nắm c.h.ặ. t t.a. y Mạnh Hân."Hân Hân, vợ à, anh xin em, em đừng như vậy. Anh chỉ là nhất thời bị quỷ ám, anh có lỗi với em, sẽ không có lần sau nữa, được không?

Tha lỗi cho anh, tha lỗi cho anh đi có được không?"

"Vợ à, chúng ta đã sống với nhau nhiều năm như vậy, em nỡ lòng sao? Được rồi, được rồi, anh đáng chết, anh sai rồi."

"Ly hôn cái gì chứ, đừng làm loạn nữa được không? Tài sản trước hôn nhân cái gì chứ, tất cả đều là của em, tất cả là của em hết. Cái gì mà sáu mươi phần trăm, tài sản của anh chẳng phải cũng là tài sản của em sao?"

"Anh cho em hết, tất cả đều là của em."

Cái gì mà thể diện, cái gì mà lòng tự trọng.

Gia đình cũng đã mất rồi, những thứ hào nhoáng bên ngoài ấy còn nghĩa lý gì?

Cảm giác hối hận, tội lỗi, tự trách bản thân khiến trong lòng tôi rối bời không chịu nổi.

Tôi chưa bao giờ căm ghét bản thân mình như thế.

Căm ghét bản thân tại sao không quản được nửa thân dưới.

13

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!