9
Suốt cả đêm hoan lạc thỏa thuê, Khương Khả như một con mèo nhỏ, cuộn tròn trong lòng tôi, ngủ say sưa.
Tôi cũng hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại ướt át của cô ta, hài lòng nhắm mắt lại.
Nhưng tôi không ngủ, trong đầu còn đang tính toán.
Ngày mai còn phải diễn một vở kịch lớn, nhất định phải bắt Mạnh Hân xin lỗi tôi, cam đoan từ nay về sau không tự tiện kiểm tra điện thoại của tôi nữa.
Phải ra oai phủ đầu với cô ấy.
Thêm nữa, vì để cho Mạnh Hân hoàn toàn yên tâm, tôi phải nói chuyện với Khương Khả, trong hai tháng tới không thể liên lạc với cô ta.
Cái điện thoại dùng riêng này cũng phải giấu đi chỗ khác, không thể mang theo bên người.
Phòng trường hợp bất trắc.
Quan trọng hơn, trong hai tháng cắt đứt liên lạc với Khương Khả, tôi nhất định phải cần cù chăm chỉ cày bừa để Mạnh Hân mang thai.
Một khi đã có thai, Mạnh Hân còn tâm trí đâu mà đi quản tôi nữa?
Chỉ một đứa con thôi cũng đủ khiến cô ấy bận tối mắt cả ngày rồi.
Kế hoạch chu toàn, cuối cùng tôi cũng thả lỏng tâm trí, ngủ thiếp đi.
Nhưng tôi cảm giác mình chưa ngủ được bao lâu, trong lúc mơ màng lại nghe thấy có người gõ cửa.
Ai đó đang la hét cứu hỏa?
Tiếng đập cửa càng lúc càng lớn, khiến người ta vô cùng bực bội.
Trên cánh tay tôi chợt nhẹ đi, Khương Khả lẩm bẩm một tiếng rồi đứng dậy mở cửa.
Nhưng ngay sau đó, một tiếng "bốp
"vang dội, rồi lại một tiếng hét thất thanh. Một giọng đàn ông giận dữ gầm lên:"Khương Khả! Mẹ kiếp, mày dám cắm sừng tao à?"
10
Đầu óc mơ hồ của tôi lập tức tỉnh táo lại.
Nhịp tim đập càng lúc càng nhanh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tôi bật dậy, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy Mạnh Hân đang đứng ngay trước mặt.
Cơ thể mảnh mai của cô ấy lảo đảo như sắp ngã xuống.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe, trong ánh mắt tràn ngập sự thất vọng và hoang mang.
Tôi như bị mất hết tiếng nói, không thể thốt ra được một lời nào.
Cho đến khi một cái bạt tai giáng thẳng vào mặt, đánh cho đầu tôi lệch sang một bên.
Tóc xõa xuống, che mất tầm nhìn của tôi.
Tôi cảm thấy cơ thể không thể nào kiểm soát được mà bắt đầu run rẩy .
Tôi cố gắng kìm nén sự sợ hãi trong lòng, ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Hân, mở miệng gọi một tiếng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!