Chương 3: (Vô Đề)

Tôi hoàn toàn không muốn nghe cậu ta nói nhảm.

"Mỗi lần tao đi gặp Khương Khả, cái cớ đều là đi câu cá với mày. Mày không nói thì thôi, tự dưng lại lải nhải cái gì mà lâu lắm rồi không gặp nhau! Mày cố tình phá tao đấy à?"

Giang Đào tức xì khói, định cãi nhau với tôi thì lại bị Uông Dương cắt ngang, cậu ấy đứng ra hòa giải.

"Cố Minh, đừng nổi nóng nữa, chị dâu cũng không có chứng cứ gì, chỉ là một câu nói thôi, chưa đến mức nghiêm trọng. Dạo gần đây có túi xách COACH mới ra, cũng chỉ bốn năm ngàn thôi, mua về dỗ dành là ổn hết mà."

Tôi chợt nhớ ra nguyên nhân ban đầu, chẳng phải do vợ cậu ấy, Lâm Viên Viên không hiểu chuyện, lắm mồm nhiều chuyện, mới khiến Mạnh Hân nghi ngờ mà kiểm tra điện thoại di động của tôi sao?

Tôi tức đến phát điên.

"Cậu im miệng ngay đi, có thời gian thì dạy dỗ lại vợ mình đi! Suốt ngày rảnh rỗi chẳng làm gì, toàn đi xen vào chuyện nhà người khác, sao cô ta không đi làm ở Hội Phụ nữ hay mở kênh truyền thông luôn đi?

"6 Uông Dương sững người, mặt cứng đờ:"Cố Minh, cậu đừng như chó điên cắn người lung tung, vợ tôi đắc tội gì với cậu chứ?

"Tôi liếc cậu ấy một cái, kể sơ qua tình hình. Uông Dương đảo mắt, thở dài một hơi."Người anh em, không phải tôi nói cậu đâu nhưng cậu cũng nên kiềm chế lại một chút. Chuyện này cũng chẳng phải vẻ vang gì, cậu nghĩ mình còn độc thân chắc? Lần này là vợ tôi bắt gặp cậu, lần sau thì sao?

Nếu cậu với chị dâu chạm mặt nhau, sợ là Đại La thần tiên cũng không cứu được cậu đâu."

Ngọn lửa giận trong lòng tôi dần dần dịu lại, lúc này tôi mới bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.

Tình nhân nhỏ hiểu chuyện, biết quan tâm, vợ thì hiền lành, đảm đang lo toan gia đình.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

Cuộc sống quá thoải mái, sung sướng, khiến tôi nhất thời quên mất việc giữ chừng mực.

Tôi thừa nhận mình quá nóng nảy, lời nói có hơi nặng nề, liền xin lỗi bọn họ.

Sau khi cúp điện thoại, tôi cân nhắc một hồi rồi lập tức chạy thẳng đến nhà Giang Đào.

Giang Đào vẫn còn độc thân, là một thanh niên rất ưu tú nhưng chưa chơi chán nên cứ lần lữa không chịu kết hôn.

Tôi cầm lấy điện thoại di động của cậu ta, vò rối tóc mình, làm ra bộ dạng suy sụp, rồi gọi video cho mẹ vợ.

Vừa kết nối, tôi đã đỏ mắt nói ngay:

"Mẹ ơi, con xin lỗi, đã trễ như thế này rồi mà vẫn quấy rầy mẹ."

"Con thật sự hết cách rồi, mới phải nhờ mẹ khuyên bảo Hân Hân giúp con. Dạo gần đây Hân Hân cứ nghi thần nghi quỷ, suốt ngày làm ầm ĩ muốn kiểm tra điện thoại di động của con."

"Mẹ cũng biết tính chất công việc của con mà, hàng ngày đều phải xã giao đến khuya mới về nhà, khó tránh khỏi có lúc lơ là cô ấy, không làm vừa lòng cô ấy."

"Chỉ vì Giang Đào nói đùa với con một câu trong nhóm thôi mà cô ấy tức giận, đuổi con ra khỏi nhà."

"Con không mang tiền, không có điện thoại, cả chìa khóa xe cũng không lấy, chỉ có thể đến nhà Giang Đào, còn là cậu ấy trả tiền taxi cho con nữa.

"Tôi khéo léo thở dài một tiếng. Quả nhiên, bố vợ tôi đá mạnh vào ghế"rầm" một tiếng, nhíu mày nổi giận đùng đùng nói:

"Bố thấy con bé đúng là được đằng chân lân đằng đầu, muốn lật trời rồi!"

"Phụ nữ tóc dài nhưng suy nghĩ ngắn, con đừng chấp nhặt với con bé làm gì."

"Hân Hân suốt ngày không có việc gì làm, nghi ngờ lung tung cũng chẳng phải chuyện tốt, hai đứa mau chóng sinh một đứa con đi, để con bé nếm trải cảm giác chăm sóc gia đình vất vả thế nào."

Mẹ vợ tôi cũng lắc đầu ngán ngẩm:

"Con bé này, đang yên đang lành không chịu, suốt ngày chỉ toàn kiếm chuyện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!