Chương 1: (Vô Đề)

Vợ tôi đột nhiên đòi kiểm tra điện thoại di động của tôi.

Tôi hoàn toàn không sợ gì cả.

Cho đến khi cô ấy gửi một tin nhắn vào nhóm chat anh em:

[Các anh em, đoán xem bây giờ tôi đang ở cùng cô gái nào?]

1

Sau khi vợ tôi gửi tin nhắn đó đi, bắp thịt cả người tôi căng cứng.

Trong cơn hoảng loạn, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, véo nhẹ má cô ấy một cái rồi nói lời trêu chọc:

"Chậc chậc, làm gì thế? Không tin tưởng chồng em à?"

Vợ tôi chớp mắt một cái, ánh mắt sắc bén như chim ưng, khóa chặt từng thay đổi trên nét mặt tôi.

"Tin tưởng chứ, sao em lại không tin anh được?

"Tin tưởng tôi? Vậy sao tay cô ấy vẫn còn nắm chặt cái điện thoại không buông? Tôi nhanh tay lẹ mắt, đè cô ấy xuống ghế sofa, tung chiêu sát thủ:"Bé cưng hôm nay trên người em có mùi thơm quá, nhanh cho chồng hôn cái nào~"

Nhưng vợ tôi không hề chìm đắm trong sự dịu dàng của tôi, mà chỉ cười lạnh một tiếng, đẩy tôi ra.

"Anh làm sao thế? Sao hôm nay lại khác thường như vậy?

"Tôi khác thường sao? Là cô ấy khác thường mới đúng chứ? Đang yên đang lành lại bày trò gì chứ? Có bà vợ nhà nào rảnh rỗi đến mức suốt ngày chỉ muốn kiểm tra điện thoại của chồng mình không? Một chiêu không được, tôi lập tức đổi chiêu khác, ôm lấy bả vai của cô ấy, ấm ức tố cáo."Làm sao vậy? Có phải dạo này chồng bận rộn công việc quá, lơ là bé cưng nhà ta không? Xin lỗi mà, xin lỗi mà, đều là anh không tốt, anh xin lỗi, chồng tội đáng c.h.ế. t vạn lần."

Nhân lúc mặt vợ tôi đỏ bừng lên, tôi tranh thủ chạm tay vào điện thoại.

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit, cả nhà bấm theo dõi page Facebook cùng tên để ủng hộ sốp nha🌟

Nguy hiểm quá!

Nhưng đúng lúc đó, WeChat vang lên một tiếng ting.

Điện thoại lập tức bị vợ tôi siết chặt, ánh mắt dịu dàng ban nãy hoàn toàn biến mất, giờ đây chẳng khác nào một chiến sĩ trẻ nhìn thấy quân Nhật, sẵn sàng quyết chiến một trận sống còn.

Trái tim tôi như nhảy lên tận cổ, vội nhào tới muốn giật lại điện thoại.

Nhưng muộn rồi.

Cô ấy đã cong người, cuộn lại trên ghế sofa, mở điện thoại ra.

Lúc này tôi chỉ biết hối hận, lẽ ra phải xóa dấu vân tay của cô ấy từ lâu mới phải!

Trong lòng tôi dâng lên cảm giác hoảng loạn.

2

Vợ tôi xem xong điện thoại di động, ngồi thẳng dậy, sắc mặt xám xịt như tro tàn.

Tôi thầm nghĩ: Xong đời rồi.

Lần này thật sự xong đời rồi.

Tôi chột dạ, tim đập loạn xạ, mồ hôi lạnh túa ra.

Nhưng đúng lúc đó, cô ấy lại đột nhiên bật cười phì một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!