Chương 62: (Vô Đề)

Tống Thao quỳ gối trên đất, toàn thân ướt sũng mồ hôi. 

Trong lúc lặng lẽ quan sát hai người, bất giác nàng đột nhiên ngộ ra điều gì đó.

Lão pháp y kia cúi người kiểm tra t.h. i t.h. ể cẩn thận, rồi quỳ xuống bẩm báo:

"Đại nhân minh xét, người c.h.ế. t vì thiêu thì trong miệng mũi phải có tàn tro khói bụi. 

Nhưng người này trước khi bị thiêu đã chết, cổ họng có vết trí mạng, hẳn là bị một nhát c.h.é. m đứt họng mà chết."

Vừa dứt lời, Tống Thao hét lên một tiếng "A!", toàn thân run rẩy, nhào đến ôm xác khóc rống:

"Di ca! Di ca huynh c.h.ế. t thảm quá! Ai hại huynh! Ai lại tàn nhẫn đến thế, c.ắ. t c. ổ g.i.ế. c huynh cơ chứ!"

"Đại nhân! Ngô Đại nhân! 

Cầu xin ngài làm chủ cho A Di ca! Xin ngài rửa oan cho huynh ấy! 

Nhất định phải tra ra hung thủ, bắt hắn đền mạng!"

Tống Thao khóc lóc om sòm, làm đầu Ngô Dung ong ong như bị đánh trống. 

Ông ta bực tức vén tay áo quan phục, đập mạnh một tiếng:

"Tống Lan tỷ nhi, câm miệng cho bản quan!"

Tống Thao lập tức ngậm miệng.

Đến lúc này, nàng đã nhìn rõ cục diện — Ngô Dung và nàng là cùng một chiến tuyến.

Ông ta chỉ muốn nhanh chóng khép lại vụ án này, giống như cái c.h.ế. t của Dao Xuân Nương ngày trước, cũng là vội vàng thu dọn rồi cho qua.

4.

Mọi chuyện bắt đầu từ quyển sổ ghi lại tội trạng các triều thần biển thủ quân lương.

Ngô Dung cảm thấy đầu óc như nổ tung, không thể hiểu nổi vì sao tai họa kiểu này lại xảy ra ở ngay địa hạt mình quản lý.

Đông Kinh – phủ Đại Danh, cùng đám triều thần liên quan trong vụ án, khỏi nói đến chuyện ông không thể đắc tội, ngay cả nhạc phụ ông cũng tránh xa như tránh ôn dịch.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!

📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Phủ doãn từng dặn kỹ: "Chuyện này nhất định phải giữ mình, tuyệt đối không được dính vào."

Kẻ ra tay g.i.ế. c c.h.ế. t Dao Xuân Nương cùng những người khác, tất nhiên là do cấp trên cử đến.

Ngô Dung không dám can dự, mà cũng không có bản lĩnh để can dự, việc duy nhất ông ta làm được là đi sau dọn xác. 

Dĩ nhiên ông biết t.h. i t.h. ể "Chiêm Thế Nam" là bị c.ắ. t c. ổ rồi mới bị thiêu.

Nhưng ông cho rằng đó là do người của "trên" làm.

Ông chỉ muốn vụ án này sớm kết thúc, đem chôn cái xác cho xong.

Kết quả Lư Bảo Chính lại cứ muốn xới tung mọi chuyện ra ngay tại công đường, đã thế còn có thêm một Tống Thao, vừa gào khóc vừa đòi tra ra hung thủ, nghiêm trị không tha.

Trong lòng Ngô Dung chửi thầm không ngớt, chỉ hận không thể tự tay bóp c.h.ế. t cả hai cho xong chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!