Chương 61: (Vô Đề)

Một đêm kia, lúc nàng đang thêu, bị thêu nương ở cùng phòng nhìn thấy.

Nàng ta tên Khánh Cúc, vốn là tiểu thư nhà lành, từng đọc sách, thấy vậy liền trêu:

"Tựa đèn giếng sâu rọi bóng ai, chàng đi xa chớ lỡ ngày quay về."

Tống Thao không hiểu, liền hỏi:

"Câu đó nghĩa là gì?"

Khánh Cúc bật cười, nói:

"Là khuyên người thương sớm quay về, kẻo lỡ hẹn."

Tống Thao đang tuổi mới lớn, lòng tràn mộng mơ, nghe vậy xấu hổ quay mặt đi, vờ như không nghe thấy.

Khánh Cúc lại nhích sát, tiếp tục trêu:

"Câu sau còn hợp với muội hơn, có muốn nghe không?"

Tống Thao hừ nhẹ:

"Không muốn."

Khánh Cúc giả vờ tiếc nuối:

"Vậy thôi, ta đi ngủ đây."

Đợi nàng ta cởi áo nằm xuống rồi, Tống Thao rúc rích một hồi, cuối cùng cũng lò dò đến mép giường, giả bộ hờ hững:

"Khánh Cúc tỷ, tỷ cứ nói đi, ta nghe thử cũng chẳng sao."

Khánh Cúc bật cười khúc khích, chống đầu nhìn nàng, chậm rãi nói:

"Câu sau là: Xí ngầu tinh xảo giấu hồng đậu, tương tư khắc cốt biết hay chăng?"

Tựa đèn giếng sâu rọi bóng ai, chàng đi xa chớ lỡ hẹn quay về.

Xí ngầu tinh xảo giấu hồng đậu, tương tư khắc cốt biết hay chăng?

Câu thơ ấy về sau, Tống Thao đã lẩm nhẩm trong lòng không biết bao nhiêu lần. 

Nàng nghĩ, Di ca là người thô lỗ, chắc chắn không hiểu nghĩa.

Vì thế, nàng lấy số tiền hắn từng cho, tìm đến thợ thủ công Đinh Đại Xuyến, đặt làm một viên xí ngầu, bên trong gắn hạt đậu đỏ.

Khi tặng cho Chiêm Thế Nam, hắn mở túi ra nhìn, quả nhiên không hiểu. 

Hắn nhướng mày:

"Lần trước tặng ta khăn có hai con giòi, giờ lại tặng xí ngầu. 

Thế nào, sợ hai con giòi cô đơn, nên thêm món này cho nó chơi đổ xúc xắc à?"

Tống Thao vốn đang hí hửng vì trò lãng mạn kín đáo của mình, nghe vậy thì mặt sầm lại, tức giận đuổi đánh:

"Xí ngầu là tặng huynh đó! 

Muốn chơi thì tự ngồi chơi với đống phân của mình đi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!