Chương 60: (Vô Đề)

Tống Thao cắn chặt răng, không ngừng lắc đầu, nước mắt tuôn trào:

"Không! Muội muốn đi cùng huynh! 

Sống cùng sống, c.h.ế. t cùng chết!"

"Đừng ngốc nghếch nữa, nghe lời."

Chiêm Thế Nam nhíu mày, thấy nàng lại bướng bỉnh cố chấp, bèn nghiêm giọng:

"Muội sẽ liên lụy đến ta. 

Mang theo muội, ta mới thật sự không còn đường sống."

Tống Thao sững sờ nhìn hắn, nước mắt rơi lã chã.

Nàng hiểu rõ, mọi chuyện đã đến bước đường cùng, không còn cách cứu vãn. 

Mà bản thân nàng, từ khi đến bên cạnh Di ca, chỉ dựa vào hắn mà sống.

Nếu đến lúc này còn cố bám theo, chỉ làm gánh nặng cho hắn, chẳng khác nào là súc sinh đội lốt người.

Tay nàng run rẩy không ngừng, cố níu lấy vạt áo Chiêm Thế Nam, mặt vùi trong lồng n.g.ự. c hắn, khóc nức nở:

"Vậy… vậy huynh phải hứa với muội, sau này nhất định phải quay lại tìm muội. 

Di ca, muội đã đến tuổi cập kê, mà còn chưa được gả cho huynh. 

Muội vẫn luôn mong được làm vợ huynh."

"Ừ, nếu ta còn sống… nhất định sẽ quay về tìm muội."

Chiêm Thế Nam ôm chặt lấy nàng vào lòng, cúi đầu hôn lên trán nàng. 

Một lúc lâu sau, hắn lại nói:

"Nếu ta mãi không quay lại, hoặc đã c.h.ế. t rồi, muội cũng đừng chờ nữa. 

Gặp được người tốt, hãy gả cho người đó."

"Tống Thao, thế đạo bạc bẽo, ta không nỡ để muội đơn côi một mình. 

Dù người ở bên muội không phải ta, nhưng nếu hắn có thể mang đến cho muội yên ổn và ấm áp thì ta cũng cam lòng."

"Di ca, huynh đang nói gì vậy? 

Ta nghe không hiểu…"

Tống Thao vừa khóc vừa nghẹn ngào, nước mắt nước mũi chảy tèm nhem.

Chiêm Thế Nam chẳng hề chê bẩn, lấy tay áo lau cho nàng, dịu giọng dỗ dành:

"Đừng khóc nữa, đi rửa mặt, dọn dẹp lại đi."

Nửa đêm, trên xe lừa chất đầy cỏ khô.

Bên dưới lớp cỏ ấy là xác người.

Chiêm Thế Nam vốn định chờ đêm tối, rời khỏi đây, rồi bí mật xử lý ba t.h. i t.h. ể ấy ở nơi xa nhưng Tống Thao đã chặn hắn lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!