Chương 59: (Vô Đề)

2.

Chiêm Thế Nam rời đi rất vội.

Tống Thao lo lắng đến nóng ruột suốt mấy ngày liền, ngoài cái c.h.ế. t của Dao Xuân Nương thì chẳng nghe ngóng thêm được tin tức nào khác.

Phản ứng từ nha môn lại hoàn toàn như thường, như thể Dao Xuân Nương thực sự là tự mình nhảy lầu. 

Họ cho người thu dọn thi thể, an táng rồi thôi, không truy xét thêm gì nữa.

Tống Thao biết có chuyện mờ ám, nhưng không rõ rốt cuộc là mờ ám chỗ nào.

Chiêm Thế Nam chưa kịp nói rõ đã rời đi. 

Trong lúc bồn chồn lo lắng, nàng chợt nhớ ra trong nhà còn Kim Nguyên Bảo.

Nếu là trước kia, con ch. ó ấy dù không có người cũng còn có thể sống được.

Nhưng bây giờ nó đã già, răng yếu, chân sau thường xuyên mất lực, chỉ có thể nằm một chỗ.

Tống Thao không đành lòng bỏ mặc, quyết định đợi trời tối sẽ lén quay về quê, đưa Kim Nguyên Bảo lên huyện thành.

Đến giờ Hợi, nàng quấn kín mình, giấu một con d.a. o trong người, trèo tường rời khỏi xưởng thêu, rồi chạy một mạch không ngừng nghỉ.

Về đến nhà, nàng lặng lẽ đẩy cửa vào.

Giống như một tên trộm, nàng rón rén cúi thấp người, khẽ gọi tên Kim Nguyên Bảo.

Nào ngờ, trong bóng tối bỗng có người lao ra, hung hãn ôm chặt lấy nàng, bật cười dữ tợn:

"Ha ha ha! Cuối cùng cũng bắt được ngươi rồi! 

Con tiện nhân, hôm nay lão tử không chơi c.h.ế. t ngươi thì không phải họ Lư!"

Là Lư Tự Giáp.

Cái c.h.ế. t của Dao Xuân Nương giống như tiếng chiêng mở màn cho một vở tuồng loạn, vừa vang lên một tiếng "choang" thì lũ yêu ma quỷ quái liền lũ lượt kéo ra sân khấu.

Màn tuồng ấy quả thực rất hỗn loạn, mà Lư Tự Giáp chính là một vai hề độc ác trong đó.

Hắn hận Tống Thao, cũng hận nhát d.a. o năm xưa của Chiêm Thế Nam khiến hắn bỏ chạy trong nhục nhã.

Hắn luôn muốn trả thù nhưng không có cơ hội, lại sợ cái mạng liều của Chiêm Thế Nam.

Cho đến khi Dao Xuân Nương chết, hắn nghe nói đám người làm cho nàng cũng lần lượt gặp chuyện, rồi lại nghe rằng Chiêm Thế Nam cũng đã mất tích, lập tức như được tiếp thêm m.á. u nóng.

Tống Thao ở xưởng thêu nên khó ra tay, hắn liền sai người theo dõi.

Khi biết nàng quay về Trư Lĩnh tối nay, hắn mừng rỡ vô cùng, lập tức dẫn theo hai tên lưu manh, phục sẵn trong nhà nàng.

Tống Thao bị hắn túm lấy, ép úp mặt xuống bàn.

Nàng hét toáng lên, vùng vẫy giãy giụa. 

Lư Tự Giáp liền nắm tóc nàng, hung hăng đập đầu nàng xuống mặt bàn!

Lực mạnh đến mức mắt nàng tối sầm, đầu ong ong, người gục hẳn lên mặt gỗ.

Ý thức mơ hồ, nàng lờ mờ nghe tiếng Lư Tự Giáp đang chửi rủa, bàn tay hắn kéo giật áo nàng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!