Chương 9: Thật tình cờ

Nên giải thích thế nào đây, tôi với trai đẹp thậm chí còn chưa tới nổi mức duyên tình tựa sương sớm.

(Duyên tình tựa sương sớm: tiếng Trung là , ý chỉ những mối quan hệ ngắn ngủi, chỉ bên nhau tạm thời)

Mà tôi cũng không giải thích nổi, vì thằng bạn ở đầu bên kia điện thoại của tôi dường như đã phát điên mất rồi. Cậu ta nói:

"Không ngờ đó nhá! Sớm biết thế này thì mày hẳn nên đi du lịch từ lâu rồi!"

Cái thằng này, nó coi tôi là gì chứ?

Tôi nói: Mày bình tĩnh đi.

Nó vẫn ông ổng:

"Bình tĩnh thế nào được! Tao vừa nhắn tin cho anh họ xong, anh ấy còn kêu rất có hứng thú với mày! Giờ mày kêu tao phải giải thích sao đây!"

Tôi ôm trán, đầu óc có chút rối loạn giữa đám đông.

"Anh họ mày không phải bị người khác cướp mất rồi sao?"

"Tao nói linh tinh vậy thôi!" Cậu ta cuối cùng cũng bình tĩnh hơn một chút,

"Thôi, đợi khi nào mày về rồi nói sau. Dù sao giờ anh ấy cũng không ở nhà."

Dứt lời, thằng chó này cúp máy luôn.

Có bạn bè thế này, tôi thật sự… còn mong gì hơn.

Sau khi cất cẩn thận điện thoại cục cưng của mình thì tôi cũng chẳng còn mấy thời gian để ngắm cảnh nữa, vì chuyến phà sắp kết thúc rồi.

Tôi tìm khắp đám đông nhưng không thấy anh chàng đẹp trai kia đâu. Vừa nãy còn bảo muốn cùng tôi tìm đường về mà nhoắng cái đã không thấy bóng dáng đâu rồi. Xem ra, trai đẹp chẳng có ai nói lời mà giữ lấy lời cả – Trừ tôi ra.

Tôi lững thững theo đám đông xuống khỏi phà rồi lấy điện thoại ra xem chỉ đường. Từ phía này có thể đi vòng qua con đường khác để về khách sạn, hơn nữa dễ nhận thấy con đường phía bên này vào giờ này vắng hơn hẳn.

Tôi theo chỉ dẫn đi vào con đường phía bên phải thưa thớt bóng người. Trên đầu là những ánh đèn đường màu cam ấm áp, thi thoảng sẽ có ô tô phóng vụt qua.

Đi được một lúc, xung quanh càng lúc càng ít người, song những hàng quán ven đường thì đều chưa đóng cửa.

Tôi rốt cuộc cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Bước đi trên con đường yên tĩnh xa lạ mang tới cảm giác nhàn nhã đúng như đang đi nghỉ.

Hai tay đút túi, bước chân thoăn thoắt.

Tâm trạng tôi vui vẻ. Sau đó, tôi nghe thấy có tiếng người gọi từ phía sau: Ê!

Ai là Ê cơ?

Tôi quay đầu lại, trông thấy anh chàng đẹp trai vừa nãy biến mất trong đám đông đang chạy về phía tôi.

Trong khoảnh khắc ấy, không biết vì sao, rõ ràng bọn tôi chẳng thân quen gì nhưng tôi lại có cảm giác vui mừng

"gặp người quen nơi đất khách".

Tôi cũng biết điều này rất vô lý.

Tôi dừng bước, nhìn anh ta đi tới.

Tóc mái của trai đẹp bị gió thổi tung, mái tóc ngắn rối bù. Anh ta đứng trước mặt tôi th ở dốc rồi đưa tay lên đẩy kính và nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!