Là một thanh niên có tinh thần trách nhiệm đối với xã hội cũng như có lòng hữu nghị đoàn kết, nhiều lúc tôi cảm thấy rất ngỡ ngàng.
Đôi lúc, tôi cảm thấy lo lắng thay bạn thân của tôi, sợ cái tên gần ba mươi tuổi vẫn rất đơn thuần này sẽ bị người ta lừa tiền lừa sắc.
Thế nhưng cũng đôi lúc tôi lại thấy lo cho người bị bạn thân của tôi nhắm trúng, vì bạn thân của tôi dường như mới là kẻ lừa tiền, lừa sắc, hơn nữa còn có rất nhiều thủ đoạn.
Tôi nói:
"Huấn luyện viên Châu, anh phải cẩn thận hơn đấy."
Trước lời khuyên hết lòng hết dạ của tôi, Châu Khải dường như chẳng coi là thật, hoặc có lẽ anh ta cũng đang đắm chìm trong trò chơi s@c tình này của Dư Hoan.
Nếu thật sự là vậy thì chỉ có thể nói, bọn họ, rất xứng đôi.
Giống như tôi và Lương Trác vậy.
Lương Trác vươn tay ôm tôi, bóp vai tôi an ủi:
"Đi thôi. Chúng ta đi ăn, để bọn họ tự chơi."
Tôi hiểu. Đây là thầy Lương – chuyên gia tình yêu – đang tạo cơ hội cho hai người sắp thành đôi này được ở riêng.
Tôi đều hiểu cả.
Dư Hoan nóng lòng chào tạm biệt tôi. Tôi coi như đã hiểu rồi, cậu ta với tôi giống nhau, đều là những kẻ trọng sắc khinh bạn.
Thảo nào tình bạn của chúng tôi lại bền bỉ dài lâu tới vậy.
Tôi không chút tình nguyện mà rời đi cùng Lương Trác, đi một bước ngoái đầu ba lần.
Lương Trác an ủi tôi lần nữa:
"Em yên tâm. Châu Khải là chính nhân quân tử, em không phải lo Dư Hoan bị cậu ta lợi dụng."
Tôi lắc đầu, giải thích:
"Anh vẫn chưa đủ hiểu em. Thứ nhất em không lo cho Dư Hoan, em lo cho Châu Khải. Thứ hai, em cũng muốn coi Dư Hoan sờ Châu Khải."
Dù có không muốn tới mức nào thì tôi vẫn bị Lương Trác dẫn đi.
Cơ thể ở nhà hàng, trái tim ở phòng gym, tôi của trước đây tuyệt đối không thể nào nghĩ tới chuyện này.
Đương nhiên, nguyên nhân trái tim ở phòng gym không nhất thiết là vì muốn tập gym, rốt cuộc là vì sao thì tôi không nói đâu.
Bữa cơm này tôi vừa ăn vừa nhấp nha nhấp nhổm, chỉ mong sớm ăn xong để mau chóng quay lại. Tôi muốn hóng chuyện.
Lương Trác mỉm cười gõ đũa lên bát tôi:
"Còn thế nữa là anh sẽ ghen thật đấy."
Ghen đi.
Bộ dạng ghen tuông của thầy giáo Toán, tôi thích.
Ngay lúc tôi chuẩn bị đấu khẩu với Lương Trác để chuyển dời sự chú ý thì Dư Hoan gửi tin nhắn tới:「Ah ah ah ah ah ah ah ah ah!!!!!」
Tôi đầu tiên nhíu mày, tiếp theo đó là trợn mắt.
"Dư Hoan phát điên gì vậy?" Tôi đưa tin nhắn cho Lương Trác xem:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!