Huấn luyện viên cá nhân.
Huấn luyện cái gì thì trong lòng mấy người bọn tôi đều rõ.
Dư Hoan tới đây để nâng cao thể lực sao? Cậu ta tới để tán trai mà!
Hai người này còn chưa có gì mà đã ngọt ngào say đắm rồi.
Châu Khải dẫn Dư Hoan tới phòng thay đồ để thay quần áo. Tôi hỏi Lương Trác:
"Anh chắc chắn Châu Khải đáng tin cậy chứ?"
Thật lòng mà nói, tôi vẫn hơi lo lắng, không biết rốt cuộc nhân phẩm của anh chàng Châu Khải mà tôi không rõ gốc gác này có khiếm khuyết gì không.
Nhỡ đâu anh ta mê mẩn nhan sắc của Dư Hoan, động tay động chân trong phòng thay đồ, với tư cách bạn thân nhất của Dư Hoan, tôi phải đứng ra bảo vệ trinh tiết của bạn tôi.
Về sau, khi tôi nhắc tới chuyện này với Dư Hoan, cậu ta nói:
"Ôi dào, từ giây phút nhìn thấy Châu Khải, tao đã chẳng cần cái trinh tiết không đáng đồng tiền ấy nữa rồi!"
Phải nói sao nhỉ?
Thói hư tật xấu của đàn ông.
Đã hiểu rồi.
Lương Trác đảm bảo với tôi một lần nữa:
"Em yên tâm. Ngược lại anh còn lo Dư Hoan sẽ làm gì cậu ta trước ấy."
Hai người kia vào phòng thay đồ, tôi ngồi bên máy chạy vểnh vai nghe ngóng động tĩnh. Lương Trác đi tới kéo tôi:
"Tới cũng tới rồi, em vận động chút đi."
Tôi không chút tình nguyện để anh ấy kéo dậy, nhặt cục tạ tay chỉ nặng một cân từ dưới đất lên, sau đó bị Lương Trác cười nhạo một cách không chút thương tình.
Hẳn là Dư Hoan và Châu Khải không làm mấy chuyện không thể nhìn mặt người khác trong phòng thay đồ, vì bọn họ rất nhanh đã đi ra. Có điều, sau khi đi ra, hai người họ rõ ràng đã thân thiết hơn trước đó. Dư Hoan không còn mất tự nhiên nữa, lúc nói chuyện với Châu Khải thậm chí còn tươi cười đối đáp.
Ngược lại hai tai Châu Khải bắt đầu ửng đỏ, hệt như càng cua luộc chín.
Tôi vểnh tai muốn nghe trộm xem bọn họ nói gì nhưng lại chỉ nghe thấy Châu Khải nói với Dư Hoan rằng sẽ lên kế hoạch tập luyện riêng căn cứ tình hình của cậu ta.
Chưa nghe được bao nhiêu, tôi đã bị Lương Trác quặp cổ lôi đi.
"Áu! Anh đừng kéo em!" Tôi giãy dụa.
Lương Trác dẫn tôi sang bên, đẩy tôi về phía máy tập cơ vai[1]. Tôi ngồi xuống, anh ấy đứng chắn trước mặt tôi.
Tôi nói với Lương Trác:
"Anh đừng chắn em! Để em hóng chuyện nào!"
Nào ngờ, Lương Trác lại cúi người ghé sát tới:
"Có chuyện gì hấp dẫn em hơn cả anh sao?"
Phụt. Sao anh ấy lại quyến rũ tôi vậy.
Lương Trác nhéo mặt tôi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!