Chương 64: Ngoại truyện 1.8

Phản ứng của Dư Hoan hoàn toàn nằm trong dự liệu của tôi, dù sao tôi cũng cực kỳ hiểu về con người cậu ta. Tôi chọc nách cậu ta: Qua chào hỏi đi!

Kết quả Dư Hoan lại co rúm lại, bộ dạng còn vô dụng hơn cả tôi.

Chứng kiến cảnh này tôi rất muốn phì cười. Song tôi cả đời tích đức hành thiện, vì hạnh phúc của bạn thân bèn cố gắng nhịn cười, sau đó trao cho cậu ta những lời động viên đầy yêu thương.

"Mày phải dũng cảm lên."

Tôi nói:

"Người dũng cảm mới có được tủ lạnh hai cánh."

Trong lúc hai người bọn tôi đang thì thầm, tủ lạnh hai cánh tên Châu Khải kia đã tiến về phía bọn tôi. Lương Trác bắt chuyện với anh ta:

"Phòng gym giờ này yên tĩnh thật đấy."

Trong lúc Châu Khải nói chuyện với Lương Trác, tôi có nhìn trộm anh ta. Không phải tôi háo sắc đâu, tôi không thích kiểu đàn ông như anh ta. Tôi nhìn trộm anh ta hoàn toàn với ngụ ý dò xét. Dư Hoan nhà chúng tôi tuy trông có vẻ phóng khoáng nhưng thật ra rất ngây thơ, tôi phải kiểm định giúp cậu ta.

Có điều, nói đi cũng phải nói lại, quả thật trông Châu Khải rất được, dáng người cao ráo, thân hình săn chắc. Làm huấn luyện viên tại phòng gym nhưng ăn mặc không lẳng lơ, trên người là bộ đồ thể thao màu đen đơn giản, phần cánh tay lộ ra ngoài trông rất mạnh mẽ.

Ngoài đó ra, khuôn mặt của anh ta cũng khiến người nhìn cảm thấy thoải mái, không mang tính công kích, lúc nói chuyện với Lương Trác cười lên còn có nét ngây ngô.

Quan sát Châu Khải xong, tôi quay lại nhìn Dư Hoan.

Giỏi lắm, cái tên này sắp ngất xỉu rồi.

Tôi ghé lại bên tai cậu ta, hỏi nhỏ:

"Hay tao đi mua cho mày hộp thuốc cứu tim hiệu quả nhanh[1] nhé?"

Dư Hoan gật đầu: Tao thấy được đó.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy Lương Trác nói:

"Giới thiệu với ông, đây là Tống Huyền, tôi từng kể với ông rồi đó."

Không ngờ Lương Trác từng nhắc tới tôi với Châu Khải.

Tôi gật đầu chào hỏi Châu Khải một cách rất thoải mái, mong cậu bạn thân Dư Hoan của tôi có thể noi gương tôi mà hăng hái lên. Thế nhưng, trong lòng cậu ta dù sao cũng có quỷ – sắc quỷ, cậu ta lúc này đây đã gần như tắc thở rồi.

Khi nhận thức được điểm này, tôi bắt đầu nhận ra Dư Hoan thật sự đã chìm đắm trong tình yêu rồi.

"Người này là Dư Hoan."

Lương Trác nghiêng người, khiến Dư Hoan không còn chỗ trốn.

Dư Hoan đột nhiên bị điểm danh thì hít sâu một hơi, sau đó lập tức thẳng người, gần như là đứng nghiêm, như thể giây tiếp theo sẽ tới màn giương cờ hát Quốc ca.

Cùng lúc đó, Châu Khải nhìn cậu ta cười.

Tôi biết. Châu Khải thành thật hơn Dư Hoan rất nhiều:

"Chúng tôi từng gặp nhau rồi."

Để Dư Hoan không ngã, tôi cực kỳ chu đáo đứng sát lại, cho cậu ta chỗ dựa.

Được lắm, Châu Khải không phải rất giỏi tán tỉnh đấy sao?

Hoặc có thể nói, cái tên Dư Hoan này chẳng cần anh ta tán. Kể cả bây giờ anh ta mời Dư Hoan về nhà ngồi chơi thì Dư Hoan cũng sẽ lập tức đi theo không chút do dự. Cậu ta mất giá vậy đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!