Chương 5: Đừng giẫm giày tôi

Ý thức được sâu sắc tầm quan trọng của giày đối với đàn ông, tôi vội vàng đứng lên, xin lỗi anh ta. Chỉ tiếc là có xin lỗi cũng vô ích, dấu chân tôi đã in vết rõ rành rành trên đôi giày thể thao màu trắng của anh ta rồi.

Tôi cười gượng, nói:

"Chúng ta đi mẫu giống nhau kìa."

Trai đẹp gật đầu, không nói năng gì.

Không khí rất căng. Tôi im lặng đứng bên trai đẹp, cùng anh ta chờ phán quyết.

Người đứng trước truyền tin xuống rằng có một người lúc xếp hàng quét mã bị phát hiện làm giả mã thông hành, mã sức khoẻ cũng là cắt ảnh của người khác còn mã sức khoẻ của người đó thì đỏ lòm.

Nhân viên sân bay đã khẩn trương thực hiện các biện pháp, làm xét nghiệm cho người kia và gửi tới vài cơ sở kiểm nghiệm khác nhau. Hiện tại tất cả mọi người đều vì anh ta mà buộc phải ở lại đây, chờ kết quả xét nghiệm của anh ta.

Anh trai phía trước tôi rầu rĩ:

"Con mẹ nó đúng là tạo nghiệp!"

Tôi gật đầu lia lịa, khóc không nổi nước mắt.

Trai đẹp bên cạnh lại rất bình tĩnh, nét mặt bình thản như thể chuyện này chẳng ảnh hưởng gì tới anh ta.

Loại người này, thâm tàng bất lộ, quả đúng là kẻ mạnh mẽ.

Mặc dù theo lý thuyết thì hiện tại đã vào thu nhưng trên thực tế thì thành phố nơi chúng tôi đang đứng nhiệt độ hôm nay lên tới 32oC. Dù sân bay có điều hoà nhưng bao nhiêu người mắc kẹt ở đây như thế này thì vẫn khiến con người ta cảm thấy bức bối và sốt ruột.

Trong đám đông có người lớn phàn nàn, có trẻ nhỏ quấy khóc. Ai ai cũng thở ngắn than dài, cảm thấy hôm nay thật quá xui xẻo.

Cứ chờ như vậy hơn một tiếng, tôi xem thời gian, bắt đầu lo lắng.

"Còn phải chờ đến bao giờ đây?"

Anh trai phía trước dường như luôn nắm bắt được thông tin, quay lại nói với tôi:

"Thấy bảo tầm nửa tiếng nữa là có kết quả."

Rồi anh ta tỏ vẻ ngạo nghễ, nhìn về một nơi xa xăm:

"Là sống hay chết, chỉ trông vào lúc này."

Tôi rùng mình giữa ngày nóng nực:

"Anh trai này, anh nói nghe đáng sợ quá đấy. Chúng ta không dính dịch đâu, cùng lắm là cách li thôi."

Ở phía sau, trai đẹp lừ lừ cất tiếng:

"Cách li tự chi trả, sống không bằng chết."

"… Giờ phút này rồi anh đừng khiến tôi đau lòng nữa đi!"

Song đây vẫn chưa phải vấn đề mấu chốt nhất lúc này, mà là phòng khách sạn tôi đặt trước chỉ giữ chỗ cho tôi tới sáu giờ, hiện tại sắp tới giờ rồi.

Lúc đặt phòng tôi sợ phát sinh tình huống bất ngờ nên chỉ đặt cọc, chưa thanh toán hết. Khách sạn đó nếu thanh toán hết thì sẽ giữ phòng qua đêm, còn nếu đặt cọc thì chỉ giữ tới sáu giờ chiều.

Tôi sốt ruột vô cùng, bắt đầu cầu thần bái phật.

"Con cầu xin, cầu xin, cầu xin Phật Tổ phù hộ độ trì, để con tới được khách sạn trước sáu giờ."

Tôi niệm được hai mươi lần, có lẽ trai đẹp thấy tôi phiền nhiễu nên bắt chuyện với tôi: Cậu ở chỗ nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!