Chương 49: Vai nam chính trong sáng

Tôi cảm thấy ngay cả Phật nếu gặp Lương Trác cũng sẽ rung động.

Ban đầu tôi còn cảm thấy bó hồng xanh lá trong tay giống bắp cải, bây giờ càng ngắm càng thấy độc đáo, càng ngắm càng thấy thích.

Tôi nói:

"Thầy Lương ơi, làm sao bây giờ."

Sao thế? Lương Trác ngồi bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi.

Tình yêu tới bất chợt có chút như trong mơ, khiến tôi cảm thấy không thật.

"Anh véo em một cái đi."

Vì sao? Anh ấy cười hỏi tôi.

"Em muốn thử xem có phải mình nằm mơ không." Tôi trả lời Lương Trác:

"Hiện tại em có hơi sợ."

Sợ?

"Sợ lát nữa anh véo em một cái, em sẽ giật mình tỉnh giấc, sau đó phát hiện ra sếp em chẳng hề ký giấy cho phép em nghỉ đi du lịch, phát hiện em chỉ được cầm tiền lương tăng ca gấp ba dành cho ngày lễ theo quy định của pháp luật rồi bực bội nằm trong nhà ngủ một giấc, phát hiện anh vốn chỉ là người tình trong mộng của em, tỉnh giấc đã lâu cũng chẳng dám di chuyển.

"Tôi lảm nhảm một tràng, Lương Trác ngồi bên cạnh mỉm cười ngắm trăng. Tôi nói:"Anh còn có tâm trạng ngắm cảnh sao? Đợi lát em tỉnh khỏi giấc mộng thì cuộc tình này của anh cũng tan vỡ, không phải chỉ mình em là thất tình đâu."

Đang nói, bỗng Lương Trác ghé tới, nhân lúc tôi chưa kịp chuẩn bị mà hôn lên môi tôi.

Rất nhẹ, tựa như chuồn chuồn đậu trên lá sen.

Thế nhưng, chỉ một nụ hôn phớt nhẹ ấy thôi cũng khiến tim tôi đập nhanh tới mức tưởng chừng có thể vọt thẳng lên 200.

Tôi sắp thăng thiên rồi.

Lương Trác kéo tay tôi áp lên ngực anh ấy, tim anh ấy cũng đang đập rất nhanh.

"Người trong mơ liệu có thể cảm nhận nhịp đập trái tim mạnh mẽ nhường này không?"

Anh ấy không hôn sâu, có lẽ vì phía sau có người đi lại, anh ấy xấu hổ.

Tôi cũng rất xấu hổ, vậy nên mũi tôi bắt đầu thở ra lửa.

Lúc hỏi tôi câu này, Lương Trác dựa lại rất gần, chóp mũi hai chúng tôi gần như đã chạm vào nhau, mắt cũng sắp lác luôn rồi.

Tôi đáp: Em không biết.

Lương Trác giơ tay gõ lên đầu tôi.

Sao anh đánh em?

Tỉnh chưa? Lương Trác nói:

"Nếu tỉnh rồi thì nhìn anh đi, xem có thật sự tồn tại hay không."

Lương Trác rất giỏi ăn nói, cũng rất biết cách xử lý vấn đề. Tôi được anh ấy dỗ dành đã vui hơn một chút, cảm thấy bản thân bắt đầu lâng lâng.

Tôi nắm lấy tay anh ấy, không chút thương tiếc cắn thành một chiếc đồng hồ trên cổ tay anh ấy.

"Sssh, miệng em dữ quá đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!