Chương 48: Bản thân tình yêu sẽ dẫn lối cho tất cả

Mặt trời lặn diễn ra trong chớp mắt, từ khi bắt đầu tới khi kết thúc kéo dài chưa đầy nửa tiếng.

Tôi và Lương Trác im lặng thưởng thức cảnh đẹp, thậm chí còn quên lấy điện thoại chụp hình lại để gửi cho Dư Hoan, chọc cậu ta ghen tị.

Đợi tới khi mặt trời biến mất trước mắt, tôi bỗng thấy man mác buồn.

"Ánh tà dương tuyệt đẹp, chỉ tiếc gần hoàng hôn." Tôi nói:

"Cảm giác giống như khi xem pháo hoa vậy, sau giây phút náo nhiệt là cảm thấy hút hẫng."

(Hai câu thơ trong bài Lên đồ Lạc Du của nhà thơ Lý Thương Ẩn)

"Thế nhưng mặt trời mai lại mọc." Lương Trác ngược lại rất lạc quan:

"Người cùng em ngắm hoàng hôn cũng vẫn ở bên."

Câu nói này của anh ấy khiến trái tim tôi rung động. Nhìn vào đôi mắt ngập ý cười của anh ấy, tôi bỗng tò mò hỏi:

"Trong thời gian yêu thầm em, anh có cảm giác như thế nào?"

Tôi thừa nhận, tôi là người tham hư vinh, muốn nghe người ta kể đã trằn trọc mất ngủ vì mình.

Không ngờ được anh ấy lại đáp: Không nghĩ gì cả.

Thật lòng mà nói, giây phút ấy tôi dường như bị tạt một xô nước lạnh, cảm giác hừng hực lúc nãy lập tức biến mất.

Có lẽ nhận ra nét cáu kỉnh do bị mất mặt của tôi, Lương Trác vươn tay kéo tôi lại. Tôi có chút miễn cưỡng. Anh ấy chẳng thèm nghĩ đến tôi, sao tôi lại để anh ấy kéo chứ?

Anh ấy nói: Không vui à?

"Em nghi ngờ anh vốn chỉ đang đùa bỡn với em."

Lương Trác cười mỉm chi nhìn tôi, nhìn tới mức tôi phải quay mặt đi chỗ khác trước, như thể tôi mới là người phải chột dạ.

"Nếu không thì làm sao đây? Anh vẫn phải sống tiếp chứ."

Hửm? Tôi nhìn lại về phía anh ấy.

"Khi ấy anh chưa biết về xu hướng tính dục của em, dù sao cũng chẳng ai lại tự ngầm cho rằng người khác là người đồng tính cả. Ngược lại, phần lớn người trên thế giới này đều thích người khác giới."

Lương Trác nói:

"Vậy nên ngay cả khi lúc ấy anh có rung động trước em, vô tình bị em thu hút thì sau đó, trong hoàn cảnh chưa gì được xác nhận, cách xử lý tốt nhất là để bản thân bình tĩnh lại rồi tiếp tục cuộc sống bình thường của mình."

Nói thì nói vậy…

"Không được nghĩ tới."

Lương Trác ngoắc lấy ngón tay tôi:

"Cứ nghĩ tới em, ngực anh lại như thắt lại. Đọc không nổi sách, cũng không thể tập trung tinh thần để xử lý công việc. Nhìn cành cây ngoài cửa sổ khẽ đung đưa là lại nghĩ không biết cơn gió này liệu có thổi tới chỗ em không."

Tôi ngẩn ngơ nghe Lương Trác bình thản nói hết lời này, cảm thấy vừa cảm động vừa sến súa, cũng không kìm được cảm giác vui sướng.

Thật sự có người trăn trở suy nghĩ vì tôi sao?

"Thứ tình cảm chẳng chút hy vọng, thật sự thì không ai mong nó xuất hiện cả." Lương Trác nói với tôi:

"Để khiến bản thân thôi nghĩ về em, anh đã cố tình sắp xếp lịch trình của mình thật dày đặc. Thế nhưng con người dù gì cũng có lúc phải nghỉ ngơi, cứ mỗi khi đầu óc được thư giản là hình ảnh em lại xuất hiện."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!