Chương 45: Bị sự lãng mạn làm cho choáng váng

Tôi và Lương Trác ở lại cùng Lương Tiểu Thụ cô đơn một lúc, sau đó đã gần tới giờ, bèn chuẩn bị lên đường trở về.

Tôi hỏi Lương Trác:

"Chỉ có tôi biết về Lương Tiểu Thụ phải không?"

Anh ta đáp: Còn tôi nữa.

Này không phải nói thừa sao!

Có điều, tôi bỗng cảm thấy bản thân dường như đã bước vào thế giới của Lương Trác, Vén khăn trùm đồ đỏ rực của anh ta, trông thấy bộ mặt thật của trai đẹp.

Lúc phát hiện ra điều này, tôi khấp khởi mừng thầm.

Này. Tôi nói: Hỏi anh câu này.

Anh ta quay sang nhìn tôi, đôi mắt trong veo như nước suối, đến nỗi tôi suýt trượt chân té ngã.

Em nói đi.

"Lúc ở bên tôi, anh có cảm giác như thế nào?"

Tôi thật sự tò mò.

Lúc ở cùng Lương Trác, trái tim tôi cứ ngứa ngáy vô cùng, dường như trở nên yếu ớt hơn, có lúc còn vô cùng nhạy cảm. Tôi thề, tôi chẳng phải người thích thương xuân buồn thu, càng không hề đa sầu đa cảm.

Thế nhưng trong mấy ngày quen biết Lương Trác, tôi dường như đã được anh ta khai thông kinh mạch, mở khóa một nhân cách thứ hai mà trước giờ tôi chưa từng phát hiện ra.

Thật kỳ diệu.

Tôi đợi câu trả lời của Lương Trác, anh ta có vẻ như đang suy nghĩ rất nghiêm túc.

Chúng tôi chậm rãi quay về theo lối cũ. Tôi trông thấy mỏm đá lớn tôi đã ngồi khi Lương Trác hôn tôi trên đường tới đây. Tôi dùng mắt chụp lại hình ảnh nó, cố ghi lại dáng vẻ nó từ các góc độ khác nhau.

Lương Trác nói:

"Là cảm giác bình yên thong dong."

"Hả? Anh ta cười nhìn về phía tôi:"Không phải em hỏi tôi cảm thấy như nào khi ở bên em sao?Anh ta nói:Nói sến hơn một chút thì là chốn thiên đường trong thế giới tinh thần.

"Tôi ngỡ ngàng, cảm thấy thoáng cái cuộc trò chuyện giữa hai người bọn tôi đã được anh ta nâng tầm thăng hoa. Tôi nói:"Không đến thế đâu, tôi chỉ là người bình thường thôi."

Anh ta nhìn tôi mỉm cười, sau đó không nói gì nữa.

Lương Trác giỏi nhất trong khoản khiến tôi mong ngóng. Anh ta thừa biết tôi muốn anh ta nói tiếp, kết quả đúng lúc này lại im lặng.

Anh ta chọc tôi giận rồi đó.

Tôi ở chếch mé phía sau anh ta, được anh ta nắm tay dắt ra ngoài, càng nghĩ càng mất hứng.

Tôi nhéo tay anh ta:

"Anh không hỏi tôi sao?"

Hửm?

"Anh không tò mò tôi cảm thấy thế nào khi ở bên anh sao?"

Lương Trác nở một nụ cười đầy thần bí: Không hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!