Chương 42: Suy nghĩ của tôi lệch hướng rồi

Đương nhiên tôi sẽ không ** Lương Trác ngay lúc này, vì tôi là một người vừa có nguyên tắc vừa vô cùng dè dặt. Huống hồ, bây giờ bọn tôi còn phải đi test Covid nữa.

Tôi nói với Lương Trác:

"Chuyện xe RV để sau hẵng bàn. Bây giờ chúng ta còn không đi test thì có lẽ sẽ phải xếp hàng chờ rất lâu đấy."

Nhưng thực tế thì tôi đã quá lạc quan.

Cho dù hai người chúng tôi có vắt chân lên cổ chạy thì hàng người chờ test vẫn dài đủ để ăn xong một bữa Haidilao.

Tôi nói với Lương Trác:

"Với tình hình này thì cả sáng lẫn chiều hôm nay hai chúng ta đừng hòng làm được việc gì khác."

Lương Trác mỉm cười:

"Em xem, em đã quen mỗi ngày có tôi bên cạnh rồi."

Tôi cực kỳ sợ hãi: Sao lại nói vậy?

Vừa nãy em bảo làhai chúng ta. Anh ta tỏ vẻ có căn cứ rõ ràng:

"Em đã tính tôi vào trong kế hoạch của em rồi."

Thật không ngờ, tôi vừa trót lỡ lời đã bị anh ta nắm thóp.

Tôi không nói năng gì. Trước khi luật sư của tôi tới, tôi có quyền giữ im lặng.

Lương Trác đứng sau lưng tôi, duy trì khoảng cách cách tôi hai mét, tôi cảm thấy anh ta đang nhìn chòng chọc vào gáy tôi.

Quả nhiên, khi tôi quay đầu, anh ta đang mỉm cười nhìn tôi.

Sao lại nhìn tôi.

Thì nhìn thôi.

Tôi không thể tiếp tục đấu khẩu cùng anh ta, vì như vậy trông hai đứa tôi đều rất thiểu năng. Tôi quay đi, cúi đầu nghịch điện thoại, sau đó nhận được tin nhắn Lương Trác gửi tới.

Con người này hài hước ghê.

Đứng ngay sau lưng tôi, có gì thì nói thẳng là được rồi, còn nhắn tin.

Tôi mở tin nhắn, vừa coi đã không nhịn được bật cười.

Lương Trác hỏi: 「 Chúng ta bây giờ đang trong giai đoạn mập mờ sao? 」

Anh ta luôn nói tôi thú vị nhưng tôi cảm thấy thật ra anh ta mới là người thú vị.

Câu này có ý gì đây? Tôi trầm ngâm một lúc, trầm ngâm không ra, chỉ muốn cười.

Tôi trả lời anh ta bằng một chiếc emoji trợn trắng mắt, sau đó nghe thấy sau lưng mình có tiếng cười khẽ.

Xếp hàng test Covid lâu tới nỗi tôi không còn thiết sống, hơn nữa hôm nay nhiệt độ giảm bất chợt, tôi mặc áo cộc quần đùi, sắp ch ảy nước mũi tới nơi rồi. Sau một tiếng hắt hơi kinh thiên động địa, một chiếc áo được trùm lên đầu tôi.

Tôi quay lại, Lương Trác nói:

"Sao em ra ngoài chẳng bao giờ mặc áo khoác vậy?"

Đi gấp được chưa!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!