Tôi thẹn quá hóa giận!
Người có ý thức phòng lừa đảo cao như tôi, sau khi tỉnh táo lại từ cơn sửng sốt, điều đầu tiên là xác nhận lại các thông tin với Lương Trác.
Dư Hoan là ai?
Tôi cố tình hỏi.
Lương Trác trả lời trôi chảy các thông tin về Dư Hoan, ví dụ như cậu ta giới tính nam, xu hướng tính dục cũng là nam, đang độc thân, ngày nào cũng lên mạng tìm kiếm Bồ Tát nam của mình.
(Bồ Tát nam: một joke bên Trung, chỉ mấy anh trai đam mê phổ độ chúng sinh bằng cách khoe bo
-đì tám múi, quyến rũ của mình trên mạng xã hội cho mọi người cùng được ngắm)
Không sai, đó là bạn thân của tôi.
Tôi nhìn Lương Trác, vẫn không thể tin nổi, sau đó lấy điện thoại gọi cho Dư Hoan.
Dư Hoan ở đầu bên kia đang ca múa tưng bừng, tôi hỏi:
"Mày đang quẩy ở đâu đấy?"
Karaoke! Dư Hoan đáp:
"Quán karaoke cạnh trường chúng ta kinh doanh lại rồi! Phục vụ toàn trai đẹp!"
Tôi nghe giọng điệu hớn hở của cậu ta, kêu cậu ta tìm chỗ nào đó yên tĩnh, tôi có vài điều muốn hỏi.
Dư Hoan cũng khá biết điều, ngoan ngoãn chạy vào nhà vệ sinh.
"Mày nói nhanh đi, tao chi tiền rồi."
"Mày chi tiền làm gì?"
"Tao gọi mấy anh tay vịn hát cùng tao!"
Khoảnh khắc ấy, trán tôi gần như đã nổi gân xanh:
"Mày có tiền đồ quá ha!"
Dư Hoan rất hưng phấn, kêu chờ khi nào tôi về sẽ dẫn tôi tới chơi.
"Không cần, tao không ham kiểu đấy." Tôi nói với Dư Hoan:
"Có chuyện nghiêm túc cần hỏi mày."
Lúc nói chuyện, một tay của tôi vẫn ôm chậu lan chi, mắt nhìn chằm chằm Lương Trác.
Rồi, mày hỏi đi. Dư Hoan nói:
"Thẻ tao không có tiền đâu, mày đừng mượn tiền tao."
"Tao không mượn tiền mày!" Bạn bè kiểu gì vậy!
Tôi nói: Anh họ mày tên gì?
Vừa nhắc tới anh họ, Dư Hoan lập tức hào hứng:
"Sao sao? Có phải phát hiện trai hoang bên ngoài không bằng hoa thơm ở nhà không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!