Chương 39: Anh họ tới rồi?

Tối đó, tôi ôm chậu lan chi ăn xiên nướng.

Lương Trác:

"Hay là em đặt nó sang bên trước đã?"

Tôi từ chối, dõng dạc đáp:

"Tôi thích nó, tôi đang bồi đắp tình cảm với nó."

Lương Trác cười tôi, hoặc là cười trêu tôi, chẳng qua hôm nay tôi đang vui, không để bụng.

Sau khi ăn no uống đẫy, tôi ôm chậu lan chi chuẩn bị về phòng nhưng lại bị Lương Trác gọi lại.

Tôi nói:

"Đừng tặng quà tôi nữa, tôi còn đang nghĩ xem nên tặng gì đáp lễ đây, phiền lắm."

Hơn nữa còn tốn tiền.

Thế nhưng Lương Trác lại bảo:

"Em nghĩ nhiều rồi, tôi không còn món quà nào khác để tặng em cả."

Câu này nghe không vui tai cho lắm.

Hai chúng tôi đứng im trước cửa. Không biết vì sao, bầu không khí bỗng trở nên có chút khó tả. Tôi nghĩ: Nếu giờ phía đối diện lại truyền ra thứ âm thanh kia thì sẽ còn khó tả gấp bội.

Thế nhưng phía đối diện lại không hợp tác với tôi, hôm nay bọn họ im lìm.

Lương Trác lên tiếng: Chuyện hôm nay…

Mặt tôi lập tức đỏ phừng.

Không phải xấu hổ, đàn ông con trai như tôi thì có gì xấu hổ. Tôi chỉ thấy nhục, dù sao tôi cũng bị sớm.

Cả đời này tôi cũng sẽ không thể vượt qua nổi chướng ngại vật này. Tôi hiện tại cảm thấy chờ tới khi tôi chết, cho dù trên bia mộ có viết gì thì mọi người đều sẽ thêm một câu chú thích: Anh ta là người xuất tinh sớm.

Thật đáng hận.

Tôi tuyệt vọng nói:

"Anh muốn sỉ nhục tôi sao?"

Lương Trác ngây người, sau đó bật cười, vươn tay vuốt nhẹ khoé môi của tôi. Bây giờ tôi mới nhận ra sau khi ăn xiên nướng, khóe miệng tôi dính nước sốt.

Tôi đúng là tên đàn ông bẩn thỉu.

Hơn nữa còn xuất tinh sớm.

Lương Trác nói:

"Tôi thích em đến vậy, sao lại muốn sỉ nhục em chứ?"

Câu nói này của anh ta khiến tôi không cách nào tiêu hoá nổi.

Nhiều lúc tôi cũng chẳng rõ Lương Trác đang nghiêm túc hay chỉ nói đùa. Trước đây anh ta cũng từng nói thích tôi nhưng tôi luôn cảm thấy anh ta chỉ đang trêu tôi.

Lương Trác thấy tôi không nói gì nên hỏi:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!