Tôi thề, tôi thật sự chỉ tới đây để du lịch.
Trước khi gặp Lương Trác, à không, lúc mới gặp Lương Trác, có chết tôi cũng không thể nào ngờ được có một ngày lại chôn vùi cơ thể xử nam của mình trong tay anh ta.
Khi tôi cúi đầu nhìn anh ta, bắt gặp ánh mắt quá đỗi thành kính của anh ta, tôi thật sự cảm thấy khí tiết của cả hai bọn tôi đều đã bị quẳng xuống đất.
Không chỉ vậy, thứ đồng thời bị quẳng xuống đất còn có trinh tiết của tôi.
Hơi thở của tôi ngày càng dồn dập, nghĩ thầm: Câu hỏi này tôi con mẹ nó nên trả lời sao đây! Lúc này rồi, anh còn khách sáo cái khỉ gì nữa!
Tôi hít sâu một hơi, nhớ tới bộ phim khiêu dâm mình từng xem trước đây. Trong phim, top sẽ chẳng chút do dự mà mở miệng bot, đẩy thẳng cây gậy của mình vào trong.
Rất thô bạo.
Không phải phong cách của tôi.
Chẳng qua, lúc tưởng tượng cảnh tượng bóp má Lương Trác, kêu anh ta ngậm lấy d**ng vật của mình, tôi suýt đã xịt máu mũi.
Tôi không cách nào trả lời anh ta, nói không nên lời, con người tôi vẫn còn chút dè dặt.
Thế là, tôi bèn nhấc tay Lương Trác đặt lên cạp quần của tôi. Nếu anh ta hiểu tôi thì anh ta hẳn sẽ biết tôi đang ám chỉ anh ta hãy mau tụt quần tôi đi.
Cũng may, Lương Trác vẫn còn trí thông minh.
Anh ta mỉm cười với tôi, cười tới mức tôi mê muội.
Anh ta nói: Cảm ơn.
Cảm ơn? Anh ta đúng là hài hước.
Sau khi cảm ơn tôi, Lương Trác lập tức tụt quần tôi xuống.
Hôm nay tôi mặc một chiếc quần thể thao, buổi sáng lúc đi ra ngoài nóng nực muốn chết, có điều lúc này cạp quần co giãn lại thuận tiện cho chúng tôi hành sự.
Thế nhưng, giây tiếp theo tôi lập tức xấu hổ và buồn bực.
Vì Lương Trác nói: Mông đào nha. [1]
Tôi muốn chết, thật đấy.
Rõ ràng tôi cũng có qu@n lót s3xy mà, tại sao hôm nay tôi lại mặc qu@n lót màu hồng phấn có hình mông đào ra ngoài cơ chứ?
Nếu được phép làm lại cuộc đời, sáng nay trước khi ra ngoài tôi nhất định sẽ mặc chiếc qu@n lót dây làm bằng da của mình, đảm bảo nóng bỏng chết Lương Trác!
Thế nhưng bây giờ có nói gì cũng đã muộn rồi, mông đào của tôi đã chẳng thể đào được lối thoát.
Lương Trác mỉm cười, vuốt v e hình mặt mông đào đã đã bị d**ng vật nhô lên của tôi làm cho biến dạng: Đáng yêu.
Một thằng đàn ông như tôi, dễ thương làm gì!
Tôi muốn gợi cảm cơ.
Lúc này, tôi chẳng còn thiết sống, nói với anh ta:
"Anh cởi ra cho tôi đi."
Cởi ra đi, cho khuất tầm mắt.
Thế nhưng Lương Trác lại chẳng tốt bụng đến thế. Anh ta lại gần, li3m tôi qua lớp qu@n lót.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!