Hoá ra hôn môi có cảm giác như vậy.
Thật lòng mà nói, tôi từng đọc rất nhiều truyện tranh khiêu dâm, xem rất nhiều phim con heo.
Kiến thức lý thuyết có thể nói khá phong phú, tuy nhiên kinh nghiệm thực chiến bằng con số không.
Tôi có thể hiểu được hôn là cách biểu đạt tình cảm ở mức độ cao nhất khi cảm xúc dâng trào, thế nhưng chưa từng trải nghiệm nên thật sự không thể hiểu vì sao có một số người càng hôn lại càng rạo rực.
Tôi không bảo tôi, tôi bảo có một số người.
Lương Trác cao hơn tôi một chút, cũng chỉ một chút thôi, nhưng lúc hôn tôi vẫn cần hơi nâng cằm.
Bàn tay ban đầu chống trên tường của anh ta giờ đang giữ lấy gáy tôi, ép tôi lại gần anh ta thêm.
Lương Trác cho tôi biết lưỡi của một người có thể linh hoạt đến mức nào. Anh ta cuốn lấy lưỡi tôi, như đang đùa bỡn tôi, ngay khi tôi vụng về đáp lại, anh ta lại rút về, đến khi tôi lúng túng đơ người ở đó, anh ta lại tới quyến rũ tôi.
Tôi nhắm mắt hôn anh ta, vừa nôn nóng vừa hưởng thụ.
Hôn môi có thể khiến con người ta thiếu oxi, mà thiếu oxi thì dễ choáng.
Tôi choáng váng bị anh ta đưa trái đẩy phải, linh hồn dường như sắp thoát xác rồi.
Đây là một trải nghiệm mới lạ đối với tôi. Rõ ràng trời vừa đổ cơn mưa, cho dù là xung quanh hay chính bản thân tôi thì cũng đều ướt sũng, thế nhưng lại dường như có một ngọn lửa chẳng sợ nước mưa đang thoát ra từ lỗ chân lông của tôi, thiêu đốt khiến tôi khô nóng chịu không thấu.
Tôi bắt đầu cảm thấy chỉ hôn chưa đủ, tôi muốn lại gần người này hơn nữa.
Hơi thở ngày một dồn dập của Lương Trác khiến tôi cảm thấy quyến rũ vô cùng, còn quyến rũ hơn bất kỳ nhân vật chính trong trong truyện tranh khiêu dâm mà tôi từng đọc.
Bỗng, anh ta m út mạnh lấy môi tôi, sau đó rút lưỡi, hôn lên tai tôi.
Tôi không rõ các vị trí nhạy cảm trên cơ thể mình, thế nhưng giờ phút này, ít nhất tôi cảm nhận được rằng tai tôi rất nhạy cảm.
Nụ hôn ấy của anh ta khiến tôi rùng mình, có thứ gì đó xộc thẳng lên não tôi.
Sau đó, Lương Trác nói:
"Em chọc phải tôi rồi."
Tôi sững sờ, suýt ngất xỉu vì xấu hổ.
"Đừng nói như thể anh không có phản ứng gì." Tôi chống chế, cố làm bản thân trông không vô dụng đến thế.
Chẳng qua lời tôi nói cũng là sự thật, chẳng có chút nào là nói oan cho anh ta cả.
Tôi sớm đã ngóc đầu, anh ta cũng c**ng cứng lắm rồi.
Lương Trác hỏi:
"Tôi như này có phải có chút không lịch sự không?"
Tôi nghĩ thầm: Như này mới là lịch sự hiểu chưa. Nếu tôi đã cứng đờ rồi mà anh vẫn chẳng có phản ứng gì thì tôi sẽ thật sự tẩn anh đó.
Anh ta mỉm cười nhìn tôi, như thể đang chờ tôi nói hớ.
Thế nhưng con người tôi giỏi nhất là làm bộ. Tôi cứng miệng, nói:
"Biết mình không lịch sự thì có thể buông tôi ra được chưa?"
Trong lòng tôi thầm nghĩ:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!