Chương 35: Đêm đáng nhớ nhất trong số vô vàn đêm

Kẻ lý trí nhất cũng có lúc niềm tin sụp đổ.

Người trong sáng nhất cũng có phút giây d*c vọng bùng cháy.

Tôi, một người vừa lý trí vừa trong sáng, lúc này đây trông thấy Lương Trác dưới ánh đèn đường, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại, nhịp tim tăng tốc.

Anh ta chậm rãi tiến lại gần tôi.

Hai người, bốn con mắt, từ đầu tới cuối luôn nhìn nhau không rời.

Thật kỳ lạ. Cả hai người bọn tôi đều không chớp mắt, cứ như thể đang thi xem ai là người sẽ chịu thua trước.

Trong đầu tôi bắt đầu xuất hiện một vài suy nghĩ kỳ quặc: Muốn được một lần điên cuồng, một lần không cần cẩn trọng, một lần phóng túng, một lần sảng khoái.

Nhưng cùng lúc đó, một người tí hon khác trong đầu tôi lại đẩy kính, khẽ hắng giọng, trịnh trọng nói: Nhưng hai người mới quen biết có hai, ba ngày.

Trong lúc Lương Trác dần bước lại gần tôi, hai người tí hon trong đầu tôi đang giằng co với nhau, một người bảo hôn anh ta đi, kẻ còn lại kêu tỉnh táo đi.

Khi tôi vẫn chưa thể quyết định rốt cuộc nên hôn hay nên đẩy anh ta thì tôi chỉ có thể lùi về sau, lùi tới bức tường ẩm ướt. Lương Trác lại tiến thêm một chút, áp sát lấy tôi.

Tôi cảm thấy rượu Đỗ Kỳ cho bọn tôi uống khá mạnh.

Lúc Lương Trác ghé tới, chạm vào chóp mũi của tôi, tôi có thể ngửi thấy mùi rượu rất nồng.

Anh say rồi. Tôi nói.

Anh ta mỉm cười, nhắm mắt lại: Cậu cũng say rồi.

Hai người chúng tôi như đang thôi miên lẫn nhau, mượn rượu làm cớ để rồi những gì xảy ra tiếp theo đều thành hợp lý.

Tôi bắt đầu cảm thấy khó thở, liên tục hít thở sâu.

Lương Trác lại cứ hỏi tôi:

"Cậu sao thế? Thở gấp đến vậy."

Tôi làm sao anh ta không rõ sao?

Tôi nhắm mắt lại, không cử động cũng không lên tiếng, bắt đầu đấu tranh nội tâm.

Tôi nhớ tới một vài bộ truyện tranh mình từng đọc trước đây. Trong truyện tranh, ngay lần gặp mặt thứ hai là hai người đã sét đánh ngang trời, lửa cháy bùng bùng. Tôi và Lương Trác đã gặp nhau rất nhiều lần rồi.

Cũng không làm gì khác, chỉ hôn một chút.

Hôn một chút, không sao đâu nhỉ?

Thời điểm ấy, tôi cũng không hiểu vì sao mình là có h@m muốn hôn anh ta mãnh liệt tới thế, trong đầu chỉ có mình suy nghĩ muốn hôn anh ta.

Rất nhiều tình huống là như vậy đó.

Khi chúng xảy ra, ta chẳng có thời gian để suy nghĩ.

Tôi không cử động, Lương Trác cũng không di chuyển.

Chóp mũi chúng tôi kề sát bên nhau, chỉ cần một người hơi nhích về trước một chút, môi sẽ chạm nhau.

Thế nhưng, bọn tôi lại như đang hơn thua, chẳng ai chịu nhích về trước, bước một bước rất nhỏ nhưng vô cùng trọng đại ấy.

Cứ giằng co như thế, tôi không biết Lương Trác đang nghĩ gì, tôi chỉ biết thời gian dần trôi, tôi bắt đầu hơi buồn ngủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!