Trong cuộc đời sẽ luôn có những khoảnh khắc mà ta làm ra những chuyện khác thường.
Đây là suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu tôi.
Tôi biết, nguyên nhân của suy nghĩ quỷ quái này chính là cái người vừa hát xong, đặt ghi
-ta xuống, chạy trở lại về tìm bọn tôi kia.
Lương Trác hỏi: Tôi hát thế nào?
Tôi đáp:
"Đã thống nhất là Pavarotti rồi, sao lại đổi thành Trịnh Quân?"
Lương Trác nở nụ cười rất chân thành:
"Tôi nghĩ cậu thích bài này hơn?"
Tôi làm bộ lắc lắc ngón tay:
"Chàng trai trẻ, đừng đoán bừa suy nghĩ của tôi, anh không đoán ra được đâu."
Lương Trác gọi thêm rượu, sau đó chống cằm nhìn tôi, nói:
"Vậy tôi không đoán nữa, cậu nói thẳng với tôi đi."
Người này đến là lạ, suy nghĩ trong lòng tôi sao lại phải nói với anh ta chứ.
Vì bài hát này của Lương Trác, tôi có chút rung động, Đỗ Kỳ thì vô cùng hưng phấn.
Cậu ta hỏi Lương Trác:
"Sao anh lại hát bài này? Anh học hát bài này từ khi nào vậy? Anh vì Tống Huyền nên mới hát bài này sao?"
Kỳ quái, cậu ta cũng kỳ quái.
Sao cậu ta lại gọi tên tôi mà không gọi tôi là anh dâu?
Lương Trác uống rượu, cười không đáp.
Đỗ Kỳ lay anh ta:
"Anh không được có người trong lòng rồi thì bỏ mặc bạn chơi từ bé đâu đấy!"
Lương Trác bị cậu ta lay tới suýt nữa đổ rượu, bất đắc dĩ nói:
"Dừng dừng dừng, sắp bị em lay tới nỗi người rã thành mảnh rồi."
Đỗ Kỳ quay sang nói với cậu bạn kia của cậu ta:
"Anh ấy trước đây có bảo với tôi là chờ khi nào có người yêu sẽ hát bài này."
Tôi nhìn về phía Lương Trác, anh ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới tôi.
Bỗng, Lương Trác nói: Mưa rồi.
Tất cả chúng tôi đều quay sang, phát hiện đúng là không biết trời đã đổ mưa từ bao giờ.
Cơn mưa này ập tới bất ngờ, dự báo thời tiết không thể đoán trước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!