Chương 30: Cậu ta bị mù à? Tôi là đàn ông mà!

Lương Trác nói: Ba.

Ba gì? Nhẽ nào anh ta nghe ra phía đối diện đang 3P?

Tôi kinh ngạc, không ngờ thầy giáo toán lại nhạy cảm đến như vậy ở phương diện này.

Kết quả anh ta chỉ xiên nướng trên tay tôi rồi bảo:

"Tay cậu cầm ba xiên."

Nói xong còn làm bộ ngây thơ:

"Cậu tới gõ cửa phòng tôi không phải để hỏi câu này sao?"

Đồ thần kinh!

Có điều lúc này tôi cũng không tiện nói nhiều, dễ gây hiểu nhầm không đáng có.

Giờ thì sao? Tôi ngoạm hai miếng hết một xiên.

Vẫn là ba.

"Vì sao? Không phải nên là hai sao?"

"Vẫn còn que, vẫn là ba."

Tôi cảm thấy bản thân có khi cũng có vấn đề về đầu óc rồi nên mới ở đây thảo luận cùng anh ta vấn đề có mấy xiên thịt trên nền âm thanh ôi ôi a a.

"Thôi được rồi, tuỳ anh."

Tôi lúc này rất xấu hổ, chỉ muốn mau chóng quay lại phòng.

Vừa quay người định rời đi thì Lương Trác gọi lại.

Anh ta:

"Cậu ăn mảnh một mình à?"

"Tôi ăn quang minh chính đại nhé, cái gì mà ăn mảnh chứ?"

Anh ta đứng tựa vào khung cửa, mái tóc vẫn đang nhỏ nước.

Cái tên Lương Trác này đúng là có chút tài năng cám dỗ người khác. Nếu tôi không phải là người chính trực, có khả năng kiểm soát bản thân thì có lẽ đã sa bẫy của anh ta rồi.

Anh ta hỏi: Không mời tôi à?

"Đẹp trai mặc ít thì có thể mặt dày sao?" Tôi đáp:

"Anh đừng hóng chiếm hời từ tôi."

Lương Trác cứ thế nhìn tôi cười. Trên nên BGM cực kỳ khiến người ta đỏ mặt tía tai, nụ cười của anh ta cũng cực kỳ khiến người ta đỏ mặt tía tai.

"Cậu vừa nãy không phải tưởng âm thanh này truyền ra từ chỗ tôi đấy chứ?" Lương Trác hỏi:

"Nếu không sao lại qua gõ cửa phòng tôi?"

Tôi coi như đã phát hiện ra, con người anh ta thật sự không hề hiểu cái gì là

"nhìn thấu nhưng không nói toạc".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!