Chương 28: Du lịch là theo đuổi những điều mới lạ mà ta chưa biết

Tôi, Tống Huyền, từ bé đến lớn luôn giữ vững một quan niệm: Thời gian là vàng bạc.

Tôi yêu tiền như mạng, thế nhưng hôm nay lại vì một người đàn ông hy sinh một tiếng đồng hồ để cùng anh ta chờ mặt trời lặn.

Không thể tưởng nổi.

Mãi tới lúc xuống khỏi căn gác mái, đầu óc tôi vẫn còn choáng váng.

Tôi bắt đầu hoài nghi, Lương Trác đã bỏ thuốc qua đường không khí với tôi.

Trời không còn sớm, khi lôi điện thoại ra, tôi thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, lúc này tôi mới giật mình nhớ ra mình đã sai ở đâu.

Đậu! Toi rồi! Tôi vội vàng vừa gọi lại vừa chạy loạn như một con ruồi không đầu.

Lương Trác đuổi theo tôi, hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Vẫn không có ai nhấc máy, tôi chạy tới muốn tắc thở, đồng thời lòng lạnh như tro nguội.

"Hai giờ chiều tôi phải trả phòng, giờ đã sắp sáu giờ rồi!"

Đi bên này. Lương Trác bỗng nắm lấy tay tôi, dẫn tôi chạy theo hướng ngược lại.

Chờ đến lúc về được tới căn homestay thì đã gần bảy giờ, quá thời gian trả phòng từ lâu rồi.

Tôi tới quầy lễ tân cầu xin ông chủ giúp đỡ, thế nhưng ông chủ chẳng có quan hệ thân thiết gì với tôi, đã thẳng thừng từ chối.

Lương Trác ở bên cạnh hỏi:

"Vậy là tối nay cậu có hai phòng sao?"

Tôi tuyệt vọng, chỉ hận lúc này không thể có một phân thân ở bớt một phòng thay tôi.

"Không sao, cứ giao cho tôi." Lương Trác lấy điện thoại rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, bắt đầu nhắn tin.

Tôi chẳng sức đâu nói chuyện với anh ta, còn đang mải đắn đo hay là đi ra ngoài chèo kéo khách để nhượng lại phòng.

Ngay lúc tôi đang lên kịch bản trong đầu xem nên nói gì, cố gắng để bản thân không giống kẻ lừa đảo thì Lương Trác đã cất điện thoại và đi tới.

Anh ta bảo:

"Đi nào, dọn hành lý thôi."

Hả? Tôi ngơ ngác nhìn anh ta.

"Tôi vừa liên lạc cho một người bạn dẫn đoàn du lịch, đúng lúc bọn họ cũng đang có khách tham gia đoàn bất ngờ nên chưa có nơi ở, phòng của cậu có thể chuyển qua cho bọn họ. Cậu đi dọn đồ trước đi, tầm nửa tiếng nữa họ tới."

Tôi sửng sốt nhìn Lương Trác, lần đầu cảm thấy con người này cũng khá là đáng tin cậy.

"Quả đúng là thầy giáo Toán." Tôi thốt ra lời cảm thán từ tận đáy lòng: Đỉnh.

Vấn đề hóc búa cứ thế được giải quyết một cách nhẹ nhàng, cũng không cần tôi phải mặt dày ra ngoài chèo kéo khách. Tôi mang theo tâm trạng vui vẻ, hớn hở chuẩn bị đi thu dọn hành lý.

Thế nhưng, vừa đi được vài bước, tôi bỗng nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng:

"Anh không ăn chênh lệch ở giữa đó chứ?"

Lương Trác phì cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!