Chương 27: Điều tôi tha thiết mong mỏi là tình yêu chân thành cùng sự tự do

Như một kẻ ngốc, tôi bị Lương Trác kéo, chạy lao mình trong cơn gió.

Tôi không biết gì về con đường phía trước, càng không rõ điểm cuối của chúng tôi. Một người trước giờ luôn cẩn trọng như tôi, theo lý mà nói, sẽ không chạy loạn trong một thành phố xa lạ cùng một người chưa hẳn là quen biết.

Thế nhưng, tôi đã làm vậy đó.

Bầu không khí đã được hâm nóng tới mức này, đầu óc không còn theo tôi kiểm soát nữa.

Nhiệt độ hôm nay khá cao, tôi chạy mãi chạy mãi, trên trán đã bắt đầu mướt mát mồ hôi.

Tôi hỏi Lương Trác:

"Anh chắc chắn nơi chúng ta sắp tới xứng đáng để tôi chảy mồ hôi nhiều như này chứ?"

Lương Trác chợt quay đầu lại nhìn tôi.

Ánh mặt trời lấp lánh trong mắt anh ta, khuôn mặt đẹp trai của anh ta thì lấp lánh trong đôi mắt tôi.

Anh ta đáp: Cậu yên tâm.

Tôi không nên yên tâm. Với tôi, anh ta chỉ là một người lạ có biết tên nhau.

Thế nhưng, vào giây phút này, tôi lại thật sự tin tưởng anh ta.

Anh ta kéo tôi chạy trong con ngõ nơi đất Giang Nam, có chú mèo hoang bên đường nhìn chúng tôi ngáp.

Chúng tôi chạy cả quãng đường, tim tôi cũng đập dồn dập cả quãng đường.

Trong đầu tôi chợt nhớ ra một bài hát, không hợp thời điểm nhưng lại dường như có chút hợp thời điểm.

Rất nhiều năm về trước, khi ấy tôi còn đang ngồi trong phòng họp lớp 12. Trời hè oi ả, cửa sổ phòng học được mở toang, tất cả mọi người đều rất bực bội. Tôi nằm bò trên bàn, nhìn ra bên ngoài, từ tai nghe máy MP3 truyền tới bài hát này.

Tôi nhìn mái tóc tung bay theo từng bước chạy của Lương Trác, đột nhiên lớn tiếng hỏi anh ta một câu không đầu không đuôi: Anh từng nghe bàiChạy trốn

"của Trịnh Quân chưa?"

(Link nhạc)

Lương Trác có vẻ như không nghe rõ lời tôi nói, hỏi lại: Cậu nói gì cơ?

Tôi cười, không nhắc lại lần hai.

Đúng giây phút này, hoàn cảnh này, tôi nhớ tới bài hát mình từng vô cùng yêu thích thời lớp 12.

Ngày ấy, say đắm lời ca: Điều tôi tha thiết mong mỏi là tình yêu chân thành cùng sự tự do.

Sau này, khi đã trưởng thành, phát hiện cho dù là tình yêu chân thành hay sự tự do, đều là xa xỉ phẩm của cuộc sống.

Thế nhưng trong khoảnh khắc này đây, tôi bỗng cảm thấy mình tự do.

Lương Trác dẫn tôi chạy một đoạn rất xa, chạy tới khi tôi gần như không thể thở nổi, anh ta cuối cùng mới giảm tốc độ.

Chúng tôi tới nơi có một dãy các cửa hàng nhỏ san sát nhau. Tôi phóng tầm mắt, nơi đây toàn là quán cà phê cùng mini bar.

Tôi nghe thấy có người đang hát trong quán bar.

Tôi hỏi Lương Trác:

"Muốn mời tôi uống rượu sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!