Chương 26: Đang đi chơi với trai hoang

Lương Trác:

"Có phải cậu có hiểu lầm gì với giáo viên Toán không?"

Tôi đáp:

"Không hẳn là hiểu lầm, chỉ là định kiến khuôn mẫu."

Lương Trác lớn tiếng cười, trông cực kỳ rạng rỡ.

Tôi nhìn anh ta một lúc, cảm thấy không thể nhìn tiếp được nữa. Nhìn trai đẹp lâu sẽ rung động, như vậy không ổn chút nào.

Vì thế, với sự chiến thắng của lý trí, tôi vùi đầu vào ăn mì. Bỗng, điện thoại đổ chuông, bạn tôi nhắn hỏi tôi đang ngao du nơi nao.

Tôi: 「 Ăn mì cùng trai đẹp, dạo chơi chốn Giang Nam. 」

Bạn tôi tỏ vẻ sửng sốt: 「 Mày tránh xa mấy tên trai hoang bên ngoài một chút! Mày là của anh họ tao! 」

Tôi liếc trai đẹp, nhắn tin trả lời nó: 「 Anh họ mày chắc chắn không đẹp trai bằng trai hoang. 」

Lương Trác hỏi tôi:

"Đang nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy? Cười trông xấu xa chưa kìa."

Tôi cười xấu xa lúc nào chứ? Tôi đây là cười hèn hạ.

Lương Trác vẫn còn đứng đắn lắm.

Tôi đáp:

"Với vợ bé nhỏ của tôi."

Anh ta ngây người: Cậu kết hôn rồi?

"Mười lăm tuổi kết hôn, mười sáu tuổi có con." Tôi bắt đầu nói nhảm:

"Trông không giống sao? Tôi thật ra đã là cha của tám đứa trẻ rồi."

Lương Trác nín cười, tôi đoán anh ta sắp nín nhịn tới nội thương rồi.

"Muốn cười thì cứ cười đi, sẽ không để lộ sự vô tri của anh đâu."

Cảm ơn cậu. Sau đó anh ta thật sự phá ra cười.

Anh ta nói:

"Con người cậu quả là rất thú vị."

"Đúng rồi, tôi cũng thấy thế. Thật sự chẳng được mấy người vừa có vẻ ngoài điển trai lại có tâm hồn thú vị như tôi đâu." Tôi đúng là không biết xấu hổ.

Lương Trác cũng rất biết điều, không hề tỏ ra có chút nào muốn phản bác lại lời nói của tôi.

Tôi thích trai đẹp biết điều như này.

Bạn tôi vẫn còn đang cằn nhằn, kêu tôi cách xa trai hoang, phải vì anh họ nó mà thủ thân như ngọc.

Nhưng tôi là người như vậy sao?

Tôi là người tự do, buông thả cơ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!