Chương 24: Có chút ấy ấy

Lương Trác đáng tin cậy hơn tôi, không muốn thừa nhận nhưng tôi vẫn buộc phải thừa nhận.

Anh ta nhanh chóng dẫn tôi tìm được xe đạp công cộng. Chúng tôi quét mã, sau đó đạp xe đi.

Đạp xe trong thành cổ thật sự rất thú vị, đương nhiên là trong điều kiện đường không phải đường lát đá khối[1], nếu không mông sẽ nhanh chóng bị xóc thành đoá tám cánh đỏ au.

Tôi bị xóc, vậy nên sự hào hứng của tôi giảm mất một nửa.

Đã mười mấy năm rồi kể từ lần cuối tôi đi xe đạp, hồi ấy tôi còn học cấp Ba.

Mười mấy năm không đạp xe, trí nhớ cơ thể vẫn còn nhưng không được vững cho lắm, lại gặp con đường lát đá, rung rung lắc lắc, nghiêng trái ngả phải, xóc đến độ não tôi sắp văng ra mất rồi.

Ban đầu Lương Trác đạp xe bên cạnh tôi, lúc sau anh ta giảm tốc độ, đi phía sau tôi.

"Sao anh lại trốn phía sau vậy?" Tôi quay lại hỏi anh ta:

"Tôi không biết đi hướng nào đâu!"

Sau đó, tôi đâm vào gốc cây.

Không biết quý vị đây đã từng xem tiểu phẩm Bán nạng của Triệu Bản Sơn chưa, trong có đó một câu: Lợn đâm gốc cây.

(Tiểu phầm Bán nạng của Triệu Bản Sơn: tiểu phẩm hài được biểu diễn trong chương trình Gala cuối năm ở Trung Quốc năm 2001)

Giờ khắc này, tôi chính là con heo đó.

"Sao bên đường lại có cây vậy!" Tôi ngã nhào, gào lên trong sự túng quẫn và buồn bực.

Bên cạnh, có mấy ông cụ mặc áo ba lỗ, tay phe phẩy quạt đang cười nhìn tôi, hệt như đang nhìn một con lợn đâm vào gốc cây.

Lương Trác dừng lại bên cạnh tôi.

Anh ta cười to tới mức tôi có thể trông thấy răng hàm sau của anh ta.

Anh ta lôi điện thoại ra vừa chụp ảnh vừa nói:

"Cây vốn trồng bên đường mà, chi bằng cậu ngẫm lại xem vì sao mình lại đâm phải."

"Anh đừng nghĩ tới chuyện thao túng tâm lý tôi! Tôi chẳng có vấn đề gì cả!" Tôi vẫn cãi bướng.

Lương Trác cười càng lớn tiếng hơn.

"Anh đừng có đăng đó!" Tôi nói:

"Anh mà đăng thì tôi sẽ tố cáo anh tội xâm phạm quyền hình ảnh của tôi!"

"Không đăng đâu, tôi sẽ giữ làm của riêng."

Tôi cáu kỉnh đứng lên, phát hiện bị trầy đầu gối.

Lương Trác hỏi:

"Thế nào? Có đi được không?"

Anh ta bước xuống khỏi chiếc xe đạp, cúi xuống nhìn đầu gối của tôi.

"Cậu ít lông chân thật đấy."

"Hành vi này của anh là quấy rối tình d*c." Tôi gạt anh ta sang bên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!